“Búp bê thỏ cạnh giường”
…
Căn phòng thuộc về No.1 vẫn tối om.
So với sự thiếu sức sống thường ngày thì hiện tại căn phòng như bị người ta đốt lên ngọn lửa u ám vô hình, bầu không khí lạnh lẽo đầy mập mờ khó giải thích.
Người đàn ông bị đá mạnh vào tường, giữa ống quần còn dính dấu giày, ánh mắt đầy tính xâm lược.
Có lẽ Ác ma cũng không ngờ có ngày mình dính chưởng bởi món đạo cụ chính tay mình tặng.
Hoa hồng hành tinh B612 với ba lần sử dụng, do chính tay Ác ma tặng trong phó bản trung học Số 1, Tông Cửu đã xài một lần, giờ là lần thứ hai.
Sắc mặt Tông Cửu lạnh lùng, chân rẽ sâu vào căn phòng của No.1.
Nguyên nhân cậu từ chối Ác ma đơn giản là vì tên kia cứng, nhưng con người lạnh lùng như cậu đâu có cứng.
Nói toẹt ra chỉ hôn mà cũng cứng được, Ác ma đúng thật đã đổi mới nhận thức của Tông Cửu rồi.
Cậu vừa đi vừa cài cúc áo sơ mi rộng thùng thình trên người, ngón cái quẹt qua môi thì thấy ướt đẫm màu đỏ tươi.
Là máu.
Tông Cửu không bị thương, khỏi nói cũng biết máu trên môi cậu là của ai.
Ảo thuật gia không thèm để ý tới ánh mắt rực lửa hận không thể đẩy cậu vào tường thỏa thích ứ ừ, gần như hóa thành thực chất sau lưng.
Cậu dứt khoát đi thẳng vào thang máy chuyên dụng của cấp S mà không hề ngoảnh lại.
Tông Cửu biết giờ nếu đi ra ngoài từ của chính thì bộ dạng quần áo xộc xệch của cậu sẽ bị các thực tập sinh nhìn thấy.
No.1 đã dẫn cậu đi ngay trước mặt mọi người còn để lại một câu ‘đúng mà sai’ như vậy, chẳng khác nào tạo cơ hội cho người ta suy nghĩ linh tinh.
Nếu còn thấy cậu thế này, không phải càng khẳng định suy đoán No.9 bị No.1 quy tắc ngầm sao?
Dây vào Ác ma, Ảo thuật gia không gánh nổi đâu.
Ba phút không dài cũng không ngắn, đủ để rời khỏi đây.
Tông Cửu lướt qua góc tường, vào phòng khách rộng mở trong phòng.
Bên trái phòng khách là một chiếc giường lớn màu đen, từ ga giường đến chăn đến gối đều là một màu đen sẫm, nhìn dấu vết phẳng phiu đó có vẻ chủ nhân của nó hiếm khi ghé thăm.
Điều đáng ngạc nhiên không phải là giường, mà là thứ cạnh gối.
Ở đó có một con búp bê thỏ rất quen thuộc.
Toàn thân búp bê thỏ bị lửa hun thành một màu xám đen bẩn thỉu, một bên tai cháy xén rũ xuống lộ ra sợi bông đen cuộn thành một cục.
Trông nó chẳng đẹp chút nào, bảo cực kỳ xấu xí cũng không điêu.
Nhưng chủ nhân căn phòng vẫn đặt nó cạnh giường, ở vị trí thư thái nhất, gần gũi nhất trong căn phòng.
Con thỏ này chính là con búp bê mà Ảo thuật gia đã tặng cho nhóc Ác ma trong phó bản Ngày phán xét.
Trước kia nhóc Ác ma rất thích nó, ngày nào cũng ôm trong lòng, ăn cơm đi ngủ tắm rửa cũng không rời tay.
Tông Cửu ngó con búp bê kia mấy lần, không ngoảnh đầu đi vào thang máy.
Sau khi trở về từ phó bản Ngày phán xét, thì đây là lần đầu tiên Ảo thuật gia và Ác ma gặp nhau trong suốt một tháng vắng bóng.
Bọn họ rất ăn ý bỏ qua món nợ kia mà cạnh tranh gay gắt trong sàn nhảy, ôm hôn triền miên trong căn phòng tối đen giơ tay chẳng rõ năm ngón.
Bất kể làm gì thì giờ đây bọn họ như đã quên mọi chuyện trong phó bản cấp S đó, chẳng quan tâm và không đáng nhắc tới nữa.
Thỉnh thoảng Tông Cửu cũng nhớ về cậu nhóc ôm búp bê thỏ, ngẩng đầu ngọt ngào gọi cậu là “anh trai”, nhớ tới đôi mắt nâu đen tuyệt đẹp khi chưa bị ác ý nhuộm lên.
Không chỉ “anh trai” hay “làm ơn hãy đối xử tốt với hắn một chút”.
Nhóc Ác ma cuối cùng còn kiên cường ngẩng đầu nói: “Em không muốn anh cứu”, rồi chìm trong dòng dung nham cuồn cuộn.
Ác ma không giấu tên mình, mà vốn hắn đâu có tên.
Chẳng có Số Một gì hết, từ đầu đến cuối Tông Cửu chỉ đối mặt với Ác ma.
Chàng trai tóc trắng đứng trong thang máy, cúi mặt che khuất ánh sáng âm u trong đôi mắt.
Có lẽ bọn họ đã hiểu ra tất cả trong Ngày phán xét ở phó bản đó.
Không muốn ra tay giết người kia là vì người kia chính là người hiểu mình nhất, giống mình nhất, cũng là người cô độc nhất.
Rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung nhưng lại giống như hai phi thuyền vũ trụ lang thang trong biển sao, trong bộ đàm tín hiệu vô tuyến đã im lìm không kết nối trong nhiều năm, trở thành lời hồi đáp duy nhất của nhau.
…
Vũ hội hóa trang ngày hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện.
Đến sáng khi vũ hội kết thúc mọi người mới miễn cưỡng ra về, tốp năm tốp ba đi lên quán bar tầng thượng tụ hợp bàn tán các sự kiện trong vũ hội.
Sự kiện lớn thứ nhất đương nhiên là cố vấn thần bí bị vạch trần thân phận.
Đúng ra đây không phải chuyện gì lớn nhưng do No.1 quá nổi tiếng thôi, đa số thực tập sinh cấp trung và cấp thấp đều tỏ ra bình thản với kết quả này.
Thực lực thua người ta quá xa, từng ngày vật lộn tìm cách sống sót trong phó bản tiếp theo nên nhiều thực tập không còn thời gian để lo chuyện khác, chứ nói chi tới việc được tiếp xúc với big boss như mây trên trời kia.
Ngược lại là thực tập sinh cấp cao, tín hiệu này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo với họ.
Vốn dĩ No.1 có là cố vấn hay không cũng chẳng liên quan gì đến thực tập sinh, nhưng bây giờ Gia Cát Ám đã liên hợp hơn phân nửa cấp S, sở hữu một lực lượng tổ chức không thể coi thường, âm thầm chôn giấu rất nhiều đường dây, chính là vì một ngày thân phận của người hướng dẫn bị vạch trần.
Hiển nhiên, lập trường của Ác ma đã rõ như ban ngày.
Hắn thao túng một nửa cấp S còn lại, giờ còn tự tiết lộ thân phận cho thấy thái độ của hắn với tấm vé điều ước vạn năng.
Suy cho cùng đây là vấn đề sống còn.
Nếu hắn thực sự có được tấm vé thì hậu quả sẽ khó mà lường được.
Gia Cát Ám lấy Tông Cửu ra làm bảng hiệu sống vì phát