Trong toilet chìm vào im lặng, dòng rượu đỏ thẫm vẫn lặng lẽ chảy xuống khuỷu tay Venus, khiến không khí xung quanh đượm mùi rượu thơm nồng.
Mái vòm vàng chói in bóng trong dòng rượu sẫm màu, phảng phất như bữa tiệc rượu xa hoa, thâu đêm suốt sáng trên đỉnh núi Thần Olympus trong truyền thuyết.
Khôi lỗi sư!
Mí mắt Tông Cửu cà giật, lơ mơ hỏi lại: “Trên cơ thể người bị tơ rối điều khiển, không để lại chút dấu vết thao túng nào?”
Người đàn ông tóc đen chậm rãi gật đầu, “Chính xác, không có bất cứ dấu vết gì, miễn cưỡng nhận ra qua manh mối để lại hoặc sự khác biệt của người đó so với quá khứ.”
Thôi khỏi nghi ngờ gì nữa, nếu năng lực của Ác ma No.1 đúng như Gia Cát Ám đã kể, thì năng lực này chắc chắn đủ liệt vào loại kỹ năng vô giải.
Chưa nói đến việc năm sợi tơ rối kia hoàn toàn biến người ta thành con rối giật dây, người bị thao túng chẳng hề có cảm giác và mất khả năng nhận thức.
Hiển nhiên, điều đáng sợ nhất chính là không để lại chút dấu vết nào, dù biết năng lực của hắn chẳng có tác dụng quá lớn, bởi vì người khác không thể nhận ra Ác ma thao túng ai, ai là một trong những con rối dưới tay Ác ma.
Nghĩ mà rùng mình.
Chả trách hắn có nhiều tùy tùng cuồng nhiệt đến vậy.
Năng lực này, đúng là không thẹn với cái danh No.1.
Tông Cửu thở dài: “Năng lực càng mạnh, hạn chế càng lớn.”
Năng lực đáng sợ và kinh khủng vậy thì khác mẹ gì bug, nếu không có quy định trói buộc thì No.1 hoàn toàn có thể trực tiếp điều khiển các thực tập sinh hoặc NPC, chứ chẳng cần tới tham gia cuộc thi này.
Cho nên suy đoán đơn giản, mặc dù năng lực điều khiển rối nghe thì ghê đấy nhưng vẫn có hạn chế, mà còn là hạn chế khá lớn.
“Đúng vậy.”
Gia Cát Ám gật đầu khen ngợi: “Nhưng vấn đề… Không ai biết điều kiện khởi động năng lực của Ác ma là gì, ngay cả điều kiện còn chả rõ thì nói chi tránh đòn.”
Hắn ta không nói câu sau, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ.
Bởi vì người biết, hoặc đã chết, hoặc biến thành một trong những con rối, kết cục nghĩ thôi cũng biết.
Tông Cửu lại rơi vào suy tư.
Theo ý Gia Cát Ám, cậu thực sự không nghĩ ra lý do khiến Ác ma tham gia cuộc thi thực tập sinh kinh dị, chẳng lẽ chỉ vì tấm vé điều ước vạn năng của Center khi debut?
Mặc dù nó có lý về mặt logic, nhưng linh cảm mách bảo Tông Cửu, chắc chắn trong đó còn ẩn chứa âm mưu không muốn người khác biết.
“Chúng ta đổi đề tài đi.”
Sau khi nói về năng lực của No.1, cậu chàng tóc trắng đổi chủ đề, “Sao anh lại biết rõ về năng lực của Ác ma như vậy, thưa ngài Gia Cát cao quý?”
“Nếu hành vi thao túng của Ác ma không để lại dấu vết, vậy tôi có lý do tin rằng, anh cũng có những hiềm nghi không thể xóa sạch?”
Trước vấn đề này, khuôn mặt người đàn ông tóc đen trở nên vô cùng lạnh lùng, ngay cả ánh mắt nhìn Tông Cửu cũng lộ vẻ chán ghét.
“Không thể tin nổi, vậy mà cậu lại đặt câu hỏi ngu ngốc như này.”
Nếu Gia Cát Ám đã bị thao túng, không lý nào hắn ta lại giúp Tông Cửu ở phó bản đầu tiên, huống hồ bây giờ còn ung dung đứng đây nói cho cậu biết về năng lực của No.1.
Đâu có ai nhàm chán đến mức đi khoe át chủ bài của mình với cả thế giới?
Đương nhiên Tông Cửu biết đạo lý này, tại thích ghẹo Gia Cát Ám vậy đó.
Bí ẩn trên người Gia Cát Ám nhiều vô số, bao gồm cả thái độ của hắn ta đối với cậu, tất cả đều khiến Tông Cửu có một loại nhận thức rất vi diệu.
Bây giờ thông tin giữa cậu và Gia Cát Ám chênh nhau, rõ ràng Gia Cát Ám biết rất nhiều về cậu, hẳn nguyên nhân sâu xa chính là “tiên đoán” trong lời hắn ta.
Còn Tông Cửu thì mù tịt về hắn ta, chỉ biết mỗi hình tượng thông minh tuyệt đỉnh, tính cách cao quý kiêu căng, khôn như ma quỷ.
Cậu không thích cảm giác mất kiểm soát.
Huống chi đối phương còn là một nhân vật mưu trí nguy hiểm như vậy, kiểu người này phải đề phòng mới được.
“Cậu không cần dùng cách vụng về đó để thăm dò tôi.”
Người đàn ông tóc đen lạnh lùng nói: “Có một số việc, đến lúc nên biết ắt cậu sẽ biết.”
“Bây giờ không nói cho cậu, chẳng qua là chưa tới lúc.”
Tông Cửu: “…”
Lần trước cậu đã muốn nói, ông anh No.3 này nói chuyện thần bí y như thầy bói khoác lác lừa người.
“Thái độ của anh khiến tôi nghi ngờ lắm á, No.3.”
Chàng trai tóc trắng khoanh tay, cười từ th: “Luôn miệng nói tôi và No.1 là kẻ thù định mệnh trong tiên đoán, trên thực tế lại luôn kích thích mâu thuẫn trước mặt tôi, theo tôi thấy, anh với No.1 mới thật sự là có khúc mắc đúng không?”
Tông Cửu không dùng giọng điệu chất vấn, bởi vì rõ ràng mối quan hệ giữa Gia Cát Ám và Ác ma cũng chẳng tốt đẹp mấy.
Nếu không đâu cần hết lần này đến lần khác lượn lờ trước mặt cậu, cho không cậu nhiều thông tin quý giá như vậy.
“Không.”
Gia Cát Ám phủ nhận, lời ít ý nhiều.
“Chỉ có cậu.”
Tông Cửu cau mày, “Thật hả? Đúng là lời thoại dở òm.”
Gia Cát Ám không để ý tới lời giễu cợt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chàng trai tóc trắng thật sâu.
“Tôi không thích hứa hẹn.
Nhưng dù thế nào tôi cũng sẽ không phải là người đối địch với cậu, cuối cùng lợi ích của chúng ta sẽ thống nhất, cậu có thể yên tâm về điều này.”
Tông Cửu nhún vai, chẳng nói mình có tin hay không.
“Tôi đến đây không phải đưa chip cho cậu.”
Gia Cát Ám thả hai tay xuống, đứng dậy từ tư thế dựa vào vách tường vàng.
Lúc ở bệnh viện tâm thần, tất cả thực tập sinh đều mặc quần áo bệnh nhân khiến sắc thái cá nhân bị lu mờ.
Sau khi trở về ký túc xá thực tập sinh, tất cả mọi người mặc lại trang phục thường ngày của mình, thuận tiện cho việc đánh giá sơ bộ của Tông Cửu.
Người đàn ông tóc đen như mực, lông mày như kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, vô cùng tuấn tú.
Toàn thân hắn mặc áo bào màu đen tuyền, ống tay áo thuê hoa văn mây trôi sẫm màu, bên hông thắt ngọc cổ hoạ tiết rồng.
Lúc đi lại, vạt áo và ống tay nhẹ bay lên rất có cảm giác ngông cuồng thoát tục, kiêu ngạo thanh tao.
Kiểu trang phục này khá phổ biến, dù sao trong nhóm thực tập sinh cũng có đầy người mặc các loại quần áo kỳ lạ.
Có Tát Mãn người da đỏ đầu đội lông vũ, mặt vẽ hoa văn màu, cũng có những boss mặc đồ phụ nữ, sau khi vào vòng lặp vô hạn thì bắt đầu cho mình bung lụa.
Vừa nãy lúc Tông Cửu chơi bạc ở sới cấp A, còn nghe có người nói Gia Cát Ám là kẻ keo kiệt vắt cổ chày ra nước.
Cậy mình biết tính bài nên mấy ván đánh ở chiếu bạc trung tâm, nếu lỡ bài xui thì bỏ bài, bỏ luôn tiền cược; còn bài ngon thì chém giết ầm ầm, xài hết ba mươi sáu kế, không thành kế, kế phản gián ngấm ngầm vô cùng mượt tay, gần như không ai có thể lành lặn trở về sau loạt chiêu lươn lẹo của hắn ta, không chết cũng bị lột một lớp da cho Gia Cát Ám.
Má, hổng ngờ bên trong vẻ tiên phong đạo cốt này là một con lươn, vắt cổ chày ra nước.
Nhờ vậy Tông Cửu không ngạc nhiên trước những lời Gia Cát Ám nói.
Cậu im lặng thản nhiên đứng đó, chờ câu tiếp theo của đối phương.
Quả nhiên, sau khi bày tỏ mình sẽ không cung cấp chip, Gia Cát Ám lại đưa cho cậu một manh mối.
“Hệ thống chủ không quy định chỉ được dùng đạo cụ đặc biệt, mạng sống hoặc đạo cụ quý giá để đổi chip.
Nếu cậu đọc kỹ bảng quy tắc ở quầy lễ tân, chắc hẳn cậu cũng biết còn một thứ phi vật thể cũng có thể đổi chip từ hệ thống chủ.”
Người đàn ông tóc đen nhìn cậu sâu xa, “Cậu lấy được đạo cụ cấp S từ phó bản, chắc cũng phát huy được tác dụng.”
Gia Cát Ám biết cậu lấy được đạo cụ cấp S, Tông Cửu cũng không bất ngờ.
Trước mặt boss No.3 mới ngày thứ hai đã gom đủ toàn bộ manh mối, kẻ hành động đơn lẻ trực tiếp pass phó bản vô giải.
Tông Cửu nhận được đánh giá cao trong phó bản này cũng có một nửa công lao đến từ hắn ta.
Theo lý, chắc chắn hệ thống chủ phải trừ điểm vì hành vi không làm mà hưởng ấy.
Kết quả cuối cùng hệ thống chủ không chỉ không trừ điểm, mà còn kéo cậu lên cấp S, nghĩ theo hướng này, không cần nói cũng biết đạo cụ cấp S trong phó bản đó thuộc về ai.
Vả lại