Dưới mái vòm, thanh niên tóc trắng đút hai tay vào túi, trở về từ một nơi không xa rồi bước lên cầu thang vàng.
Mọi người ngạc nhiên trước việc Tông Cửu chịu đấm ăn xôi quay lại sới bạc.
[Vl, sao newbie này lại về? Haiz, thanh niên đúng là không chịu nghe khuyên, tính vào sới bạc trung tâm rồi thua 50.000 chip? Giữ lại đổi thành điểm sinh tồn không ngon hơn à?]
[Chuẩn, ván này đừng nói 50.000 chip, sợ là 90.000 mới thắng ở chiếu cấp A cũng bay, móa rõ ràng không phải chip của tui, mà sao tui đau lòng zị chòi!]
[Sao bây giờ người mới toàn đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng vậy, lúc nãy thấy cậu ta lia bài tây tôi còn thấy hơi hâm mộ, haiz, lên sới bạc trung tâm đối mặt với nhiều boss như này, coi chừng muối mặt cho coi.]
[Tật xấu mắc cỡ dùm người ta của tui lại tái phát rồi~ ]
Không chỉ khán giả xem live bên ngoài, thực tập sinh tại sòng bạc cũng không dám tin, xì xào với nhau.
“Chuyến này cậu ta đi toilet hơi lâu thật, rõ ràng người chia bài áo tím nói trong năm phút mà không thấy người sẽ bắt đầu ván bài, không ngờ kịp giờ.”
“Mấy ông nói xem có phải tên cấp C này muốn tạo nét trước mặt các boss không, thế thì hay rồi.”
“Ai biết, dù sao bây giờ cậu ta cũng về rồi, một là chiến tới cùng, hai là tuyệt vọng ôm 90.000 xéo thôi.”
“Đúng ha, một ván thành danh hoặc thành chuyện cười cho thiên hạ.”
Trước những lời bàn tán này, Tông Cửu coi như không nghe thấy.
Cậu nở nụ cười đầy ẩn ý, không tránh né mà nhướng mày khiêu khích với người trên ghế chủ trì của chiếu bạc, ung dung ngồi xuống ghế do phục vụ kéo ra.
Thú vị đây.
Thái độ hoàn toàn khác trước, rõ ràng là dáng vẻ chắc thắng.
Rốt cuộc điều gì đã thay đổi?
Ác ma nheo mắt, ánh sáng lấp lóe cuộn trào nơi hố sâu quỷ quyệt trong con mắt lạnh lùng, khiến người ta không thể nhìn thấy điểm cuối.
Hắn vỗ tay, cười nói: “Đông đủ rồi, bắt đầu đi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Sau khi cung kính cúi người với hắn, người chia bài áo tím bắt đầu chuẩn bị chia bài.
Cả trong lẫn ngoài chiếu đều lặng ngắt như tờ, mọi người vừa lo lắng vừa mong chờ đứng xem ván bạc này.
Hai lá bài tẩy dần được phát xuống theo chiều kim đồng hồ, rơi vào tay mười người, lập tức bị các đốt ngón tay cong lên dằn xuống.
Tông Cửu ngồi ở dưới cùng của chiếu bạc hình tròn, ngay đối diện với Ác ma phía trên kia, giống như hai đầu ánh sáng và bóng tối.
Lần này sau khi phát bài, Tông Cửu không vội đổi bài nữa.
Cậu học theo động tác của mọi người, vờ cúi đầu nhìn bài tẩy của mình.
Mặc dù Tông Cửu đã đổi quyền sử dụng tay linh hoạt trong ba ngày với hệ thống, nhưng bây giờ tay cậu chỉ mới khôi phục trình độ đỉnh cao của ảo thuật gia poker lúc trước.
Nếu kiếm được nhiều chip từ Las Vegas, cậu có thể cố gắng cường hóa thêm bước nữa, thậm chí vượt qua đỉnh cao của bản thân trước đây.
Trong Las Vegas chỉ có một người chia bài áo tím, vừa nãy ở chiếu bạc cấp A, hình như người chia bài áo đỏ đã cảm nhận được gì đó lúc cậu đổi bài, có thể người chia bài level cao hơn còn có đòn sát thủ khác.
Để thận trọng, Tông Cửu quyết định trước tiên cứ án binh bất động.
Tóm lại, chỉ cần đổi khi các lá bài tẩy cuối cùng được lật ra là được, chờ đến khi năm lá bài chung được tiết lộ rồi đổi cũng ok.
Lần này Tông Cửu vẫn không định nể ai.
Cậu không chỉ muốn vét tiền của các boss, mà còn muốn vét thật sạch!
Dù sao, cậu và No.1 xem như đã kết thù rồi.
Nghĩ tới ba tin tức mình vừa bói ra lúc nãy, Tông Cửu thầm cười nhạo.
Cha này bắt nạt trên đầu trên cổ cậu, thế mà cậu còn nhịn nổi à? Phải gửi một món quà bự để đáp lại mí zừa.
“Đã phát bài tẩy xong, lượt thêm cược đầu tiên bắt đầu.”
Có thể vì đây là lượt đầu nên mọi người đều có ý định thăm dò, người chơi trên chiếu bạc ăn ý không nâng số chip lên quá cao.
Theo quy tắc người có nhiều chip nhất được hưởng quyền ưu tiên, Ác ma vẫy tay thích thú, ra hiệu bắt đầu từ bên trái hắn, còn hắn thêm cuối cùng.
Những người khác không phản đối.
Nếu xếp hạng theo số chip, chắc chắn người này sẽ đứng đầu bảng, nếu hắn là người đầu tiên thêm cược, vui tay ném ra mấy trăm nghìn chip, chắc cả bàn này khỏi cần chơi nữa, chính ra hắn làm người chốt lượt mới hợp lý.
Số chip tăng lên một đường, Tông Cửu báo 10.000 chip.
Khi đến phiên cuối cùng, No.1 lười biếng ném ra 50.000 chip.
Người chia bài tạm khóa số chip, lật ba lá bài tẩy đầu tiên.
8 cơ, A bích, J bích.
Bài tẩy này…
Thanh niên tóc trắng nheo mắt, trong lòng có dự cảm xấu.
Có lẽ vì không phải dân chơi bài chuyên nghiệp, lúc mở bài ra, rõ ràng tất cả người chơi trên sới đều để lộ khá nhiều biểu cảm.
Tông Cửu nhanh chóng liếc một vòng, trong lòng có thông tin sơ lược.
Khi mọi người nín thở tập trung, chuẩn bị bắt đầu lượt thêm cược thứ hai, người chia bài áo tím bất ngờ giơ tay lên ra hiệu tạm dừng.
Cô bước thẳng tới cạnh một thực tập sinh cấp A, nhẹ giọng: “Thưa quý khách, mời anh giơ tay trái lên.”
Tên cấp A bị nhắc cứng đờ cả người.
Ánh mắt gã thoáng lập lòe, vừa rụt tay ra sau vừa mạnh miệng nói: “Cô làm gì vậy?!”
Không đợi người chia bài lên tiếng lần nữa, người trên ghế cao nhất lười biếng giơ tay lên.
Tên cấp A hoảng sợ phát hiện tay trái mình bỗng mất khống chế, như bị thứ gì đó không thể chống lại túm lấy, đột nhiên kéo từ mặt bàn màu xanh đậm lên không trung.
Hai lá bài rơi loạt xoạt từ ống tay áo mở rộng của gã, xoay một vòng rớt xuống dưới bàn.
Cơ thể chủ nhân lá bài bị cố định giữa không trung, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng đó.
Bùm…
Sự cố này gần như khiến cả sòng bạc nổ tung.
Tiếng bàn tán của khán giả vang lên như vỡ chợ.
“Gian lận bị bắt ngay tại chỗ, trời ơi quê chữ ê kéo dài luôn.”
“Cha nội cấp A này cũng gan, công khai chơi bẩn trên sới bạc trung tâm, nhiều người nhìn thế mà, người chia bài áo tím kia cũng không dễ chọc.
Cả sòng bạc chỉ có một người áo tím này thôi.”
“Gian lận thì thôi, bị người chia bài phát hiện còn không thừa nhận, kết quả bị No.1 tỉa chết cmnl, quá nhục.”
“Thật ra thế vẫn tốt, dù sao Las Vegas cũng không có quy định gian lận phải đền mạng, nhưng có lẽ sẽ bị trừ nhiều chip lắm đây.
Tôi nhớ không nhầm là trừ gấp ba nhỉ? Móa, 15.000 chip, chắc tên cấp A này không kham nổi.”
Trong tiếng xì xào không ngớt còn lẫn tiếng cười nhạo hả hê, khiến vẻ mặt tên cấp A vô cùng lúng túng.
Phán quyết của hệ thống chủ được ban hành ngay lập tức.
[Thực tập sinh cấp A Vi Chính Hạo gian lận, lập tức trừ tiền cược gấp ba lần, xác nhận thực hiện.]
Số dư thẻ tử kim lập tức nhảy xuống số âm đỏ chót.
Dưới ánh đèn chùm vàng rực, giọng No.1 lạnh lùng vang lên: “Tôi không thích những con sâu con kiến không có thực lực, lại thích khoe khoang trước mặt mọi người.”
Ngón tay trên bàn của người đàn ông hạ xuống, tên cấp A kia lập tức bị ném ra khỏi sới bạc trung tâm, ngã uỵch xuống sàn nhà màu vàng bóng loáng trong hội trường như cái bị rách.
Tiếng xì xào im bặt, ánh mắt mọi người nhìn lên phía trước đầy sợ hãi và tôn kính.
Không ai thấy Ác ma ra tay như thế nào.
Ngay cả Phạm Trác No.2 trên sới bạc cũng vậy.
Hắn ta trầm ngâm vuốt phần cán lạnh băng của dao quân dụng, lông mày nhíu chặt hình chữ xuyên (川).
Người chia bài áo tím lấy lại bài tẩy của tên cấp A vừa nãy, quay về chiếu bạc.
“Tiếp theo bắt đầu lượt thêm cược thứ hai.”
Có lẽ đã thăm dò xong, hoặc do chỉ còn chín người trên chiếu bạc, lượt thêm cược này gay cấn hơn hẳn.
Là cấp C duy nhất trên chiếu bạc, có thể nói chàng trai tóc trắng đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mọi người đang đoán liệu cậu có thể đi bao xa trên sới bạc này, có thể bị loại ở lượt thêm cược này hay không.
Thầy trừ tà cười: “Lão quỷ thêm 40.000, vậy tôi thêm 50.000 nhá.
Dù sai hai ta chỉ nghịch vui, tăng mức cược lên cao cũng không hay.”
Vốn dĩ Thầy trừ tà kéo A Tán áo đen tới đây để hóng chiện zui, bọn họ cũng không quan tâm thắng thua.
Huống chi tùy tiện tăng tiền cược còn rất dễ gây thù.
Anh ta có thể lên vị trí No.5 ngày hôm nay, không gia nhập bất cứ tổ chức nào, nhưng mối quan hệ với mọi tổ chức và cá nhân lại không tệ, bản thân là một người chính trực chu đáo, Thầy trừ tà luôn bán ân huệ bất cứ lúc nào có thể bán.
Trên bàn này ngoài cấp S còn có cấp A và cấp C, tất cả mọi người đều là người mới đi lên, ai cũng thấm nỗi cực nhọc trong đó.
Nếu không quan trọng thắng thua thì giờ cũng chẳng cần cố tình tăng chip, khiến người khác phải xấu hổ rời chiếu bạc.
Nhường nhịn nhau một lần, mai sau