Sau khi Tông Cửu đẩy 100.000 chip, cả sòng bạc lập tức yên tĩnh.
Việc thêm cược tiếp tục diễn ra, từ chàng trai tóc trắng xuống No.10, nhanh chóng đi một lượt nữa.
Đúng lúc này, người chia bài cũng chốt xong chip.
Hết hai lượt thêm cược, số chip trên chiếu bạc trung tâm đã tăng lên 600.000, đám đông vây xem chết lặng.
[Tiếp theo là lượt thêm cược thứ ba, không biết món tiền thưởng này sẽ rơi vào tay ai.]
[Tôi thấy ván này chơi lớn quá, mà vừa căng thẳng vừa kích thích vãi chó mèo aaaaa…]
[Tui đoán No.1 sẽ quét sạch sới này, thực ra tui thấy không cần xem, thiệt tình có miếng hồi hộp nào đâu?]
[Trước tiên khoan bàn zụ này, tui muốn biết tại sao bạn cấp C vừa đi toilet một chuyến mà về đã có 100.000 chip zạ @@]
Không chỉ khu bình luận, các thực tập sinh cũng đang thảo luận vấn đề này.
“Không phải vừa nãy rời chiếu bạc cấp A, cậu ta chỉ có 90.000 thôi hả?”
“Đúng đó, tôi cũng nhớ vậy, ủa rồi cậu ta đào 100.000 chip này đâu ra?”
“Chẳng lẽ cậu ta còn đạo cụ gì chưa đổi?”
“Nghĩ gì vậy ba, một newbie như cậu ta thì tuổi gì, tôi nghi có boss nào giúp cậu ta rồi.”
Đám người láo nháo thảo luận, hưng phấn xem tình hình ván bạc trên sới trung tâm.
Tông Cửu ngồi ngay ngắn, rũ mắt dòm chăm chú vào hai lá bài tẩy của mình.
Ban đầu cậu chỉ suy đoán, nhưng giờ thấy Ác ma đối diện nở nụ cười không có ý tốt, cậu biết chắc trò mèo của hai người đã đụng hàng rồi.
Có câu gì hay hay: ‘Mặc đồ đụng hàng ai xấu người đó quê’.
Chuyện này mà vỡ lở, ai không có thế lực sẽ phải xấu mặt.
Tông Cửu biết rõ điều này, nếu so thế lực, chắc chắn cậu không đấu lại Ác ma.
Người này còn một thân phận cố vấn, đương nhiên sẽ chênh lệch địa vị và thân phận với những người chơi như họ, e rằng còn thêm mối quan hệ mật thiết với hệ thống chủ.
Nếu hỏi sao Tông Cửu biết, đương nhiên là tarot vạn năng gòi~.
Lúc bói bài trong toilet, Tông Cửu đã thầm nhẩm ba câu hỏi.
Câu hỏi 1: No.1 và Bác sĩ Chử trong bệnh viện tâm thần có quan hệ gì?
Kết quả: The Devil, xuôi.
Câu hỏi 2: Thực tập sinh cấp F Thịnh Ngọc và No.1 có quan hệ gì?
Kết quả: The Devil, xuôi.
Câu hỏi 3: Cố vấn của thực tập sinh kinh dị và No.1 có quan hệ gì?
Kết quả: The Devil, xuôi.
Trong bói bài tarot, mặt lá bài xuôi hay ngược sẽ có cách lý giải khác nhau.
Nhưng vấn đề là chưa lần nào Tông Cửu rút ra bài ngược.
Cậu rút ba lần, lần nào cũng rút cùng một lá.
Kết hợp với tin tức mà Gia Cát Ám đã nói cho cậu biết trước đó, thân phận phụ chưa từng có ai phát hiện trong lời đồn, cả ba acc clone đều bị cậu dễ dàng bốc trọn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt lơ đễnh của thanh niên tóc trắng chợt xoay tròn, bỗng nhiên tạm dừng một lát.
Phía sau chiếu bạc trung tâm, một bóng đen cao ráo đang dựa tường nhìn sang, thái độ lạnh lùng thờ ơ không hề hợp với sòng bạc cỡ lớn ngập trong vàng son này.
Tông Cửu và Gia Cát Ám mắt chạm mắt, sau khi dừng hai giây ngắn ngủi lại lặng lẽ rời đi.
Cậu cảm thấy, chắc chắn tên này đang đến xem trò vui.
Ngay lúc ấy, người chia bài lật lá bài chung cuối cùng ra.
5 chuồn.
Trên thực tế, lá bài này xuất hiện hay không cũng không có ý nghĩa quá lớn, bởi vì trong số bài chung đã có ba cây bích, có thể gom thành thùng phá sảnh.
Người chia bài áo tím mỉm cười: “Tất cả bài chung đã được lật, tiếp theo là thời gian nghỉ giải lao năm phút, sau đó sẽ vào lượt cược cuối cùng.”
Mọi người trên chiếu bạc nhìn năm lá bài chung, ai nấy đều mang vẻ mặt khác nhau.
Năm phút nghỉ cũng là một khoảng trống để nghĩ nhanh.
Phạm Trác khoanh tay, ánh mắt sắc bén.
Thầy trừ tà đang nói chuyện riêng với A Tán áo đen, cuộc trò chuyện của hai người không liên quan tới nội dung ván bạc, trông như không quan tâm tới ván bạc này.
Messiah vẫn ngồi tại chỗ cười mỉm, như Thánh quang phổ chiếu.
Âm Dương sư xoa tay lo lắng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn những người khác, nom vẻ nhếch nhác.
Còn hai thực tập sinh cấp A khác, cả quá trình bọn họ đều nhìn chăm chú vào No.1 trên ghế chủ tọa bằng ánh mắt cuồng nhiệt, hận không thể quỳ lạy tại đây, tôn thờ như Thần linh.
Ác ma vẫn ngồi yên trên chiếc ghế bành lông thiên nga, thản nhiên nâng ly rượu vang thưởng thức.
Dù hắn lắc thế nào, ngụm rượu sẫm màu trong ly vẫn không hề sánh ra ngoài.
Găng tay thuần trắng tỏa vầng sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn chùm pha lê.
Tông Cửu thở dài.
Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, ưu tiên hàng đầu vẫn là đổi hai lá bài tẩy trong tay mình.
Mặc dù Tông Cửu tin tưởng tay nghề bản thân, nhưng cậu vẫn quyết định dùng thái độ thận trọng nhất.
Cẩn thận không mất gì, nhỡ đi đêm lắm gặp ma thì sao.
Chàng trai tóc trắng lười biếng giơ tay, đưa ra phía sau.
“Thưa quý khách, anh có yêu cầu gì chăng?”
Người phục vụ đứng sau lưng cậu lập tức đáp lời, nghiêng người hỏi.
Tông Cửu nói nhỏ vài câu, người phục vụ với tố chất nghề nghiệp cực cao lập tức nghe yêu cầu, bước về phía khu nghỉ ngơi của sới bạc trung tâm.
Điệu bộ này khiến những người vừa nãy còn sợ lại thì thầm bàn tán.
“Mợ nó, sao cái cảnh này quen ghê ta?”
“Mày nói xem, tên cấp C tóc trắng này sẽ không bảo phục vụ đi lấy một cuốn ‘Hướng dẫn nhập môn Texas hold’em’ nữa đâu nhỉ?”
“Cũng có khi, cuốn hướng dẫn vừa rồi dày thế kia, cậu ta chưa đọc xong thì sao?”
Tông Cửu nghe họ thì thầm: “?”
Là một cựu siêu sao ảo thuật, có thể nói, Tông Cửu rất thạo các mánh lừa bịp và kỹ xảo của ảo thuật gia.
Ảo thuật gia khi biểu diễn trên sân khấu và trong cuộc sống hàng ngày gần như là hai trạng thái khác nhau, trên sân khấu, họ thạo kỹ năng nói chuyện, dùng biểu cảm và cử động phóng đại, kết hợp với lời dẫn dắt khiến khán giả dời lực chú ý để tay chân hoạt động.
Tuy dưới sân khấu trông Tông Cửu có vẻ trầm lặng lạnh lùng, nhưng vừa lên sân khấu thì cậu lập tức năng động lanh lợi như đa nhân cách.
Chịu thôi, ảo thuật gia ăn bát cơm này, vừa phải lừa thị giác vừa phải lừa suy nghĩ của người ta.
Nếu lên sân khấu mà lạnh mặt không tương tác với người xem, hiệu suất của trò ảo thuật sẽ giảm đáng kể.
Chính vì điều này, ảo thuật gia cũng được gọi là những kẻ lừa đảo.
Tựa như việc Tông Cửu cầm quyển ‘Hướng dẫn nhập môn Texas hold’em’, mục đích thực sự là muốn tác động xấu đến bầu không khí đó, chẳng cần lừa gì, chỉ cần khiến đám thực tập sinh trên chiếu bạc cấp A thấp thỏm là okêla rồi.
Nhưng cậu là nhà ảo thuật rất có đạo đức nghề nghiệp, tuyệt đối không sử dụng một thủ thuật hai lần trong thời gian ngắn.
Vì vậy, Tông Cửu đổi trò khác.
Trong sự tò mò của những người khác, người phục vụ mặc áo đuôi tôm trở lại chiếu bạc.
Lần này, thứ được đặt trong khay chẳng phải cái bìa màu xanh đậm của cuốn “Hướng dẫn nhập môn Texas hold’em”, mà là một bao thuốc lá nhỏ, bên trên còn khảm biểu tượng đầu lâu màu bạc.
Tông Cửu xé vỏ, rút một điếu thuốc từ trong hộp, người phục vụ vội xoay người châm lửa cho cậu.
“Xoẹt…”
Ngọn lửa màu đỏ vàng vọt lên khỏi vỏ sắt lạnh lẽo của chiếc bật lửa, liếm nhẹ vào đầu điếu thuốc.
Cậu cúi đầu, thành thạo rít một hơi, ngọn lửa đốt điếu thuốc đỏ rực, thuốc lá cháy đượm lên.
Ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy điếu thuốc, ống tay áo vén đến nửa cánh tay, nhẹ nhàng gác lên khăn trải bàn màu xanh đậm của chiếu bạc.
Mái tóc dài màu trắng xõa xuống bờ vai thanh niên, đường cằm gầy khẽ nhếch lộ ra đoạn cổ thon dài trắng nõn như thiên nga.
Lúc ngẩng đầu lên mang theo vẻ đẹp mong manh, yếu ớt như thiên nga trong vở “Hồ thiên nga” ở Nhà hát lớn Nga.
Cậu lười biếng nheo mắt, mím đôi môi đỏ hồng xinh đẹp phun khói, vẽ ra cảnh tượng ảo mộng như mơ trong dải màu rực rỡ của đèn chùm pha lê.
Giờ phút này, cậu không giống con người mà tựa như diễm quỷ với sức quyến rũ khiến người ta chấn động hồn phách trong “Thu nguyệt vô biên”.
Sau ngụm thuốc Tông Cửu mới phẩy khói, nhếch môi cười, “Nghiện thuốc ấy mà, xin lỗi hen.”
Nói thì nói vậy, nhưng cậu không hề có ý định dừng lại.
Xung quanh yên lặng.
Mọi người nhìn người đẹp tóc trắng nuốt mây phun