Đúng là một bất ngờ thú vị
…
[Hahahaha, cảnh tượng nổi bật nè!]
[Cảnh mà tui mong nhất xuất hiện gòi! Nhìn mặt họ kìa, cả đám choáng mọe…]
[Tui tuyệt đối sẽ không nói vẻ mặt họ chính là biểu cảm của tui khi xem ảo thuật gia biểu diễn hôm trước.jpg]
Trong miếu, ngoài nhóm Tông Cửu đã được chiêm ngưỡng màn biểu diễn của ảo thuật gia nên không ngạc nhiên, các thực tập sinh khác trợn tròn mắt nom như gặp ma.
Giọng Tào Hồng Đào run run, “Mày, mày… lấy đâu ra đấy?”
Hắn ta bất ngờ ngoảnh lại nhìn mâm trái cây dưới Bồ Tát bùn, lễ thắp hương vẫn nằm nguyên đó, không thiếu trái nào.
“Nhìn gì.” Tông Cửu khó chịu, “Mày nhìn quả táo trong tay tao đi, vừa to vừa tròn, bộ dòm giống mấy trái cây vỏ héo quắt kia hả.”
Nói đoạn, cậu chọc ngón trỏ vào chỗ lõm của trái táo, xoay tròn hai vòng như bóng rổ để mọi người chiêm ngưỡng, nhìn rõ lớp vỏ tươi ngon mọng nước và mùi hương thơm ngát của trái cây.
“Trái táo lớn như này mua một được hai đó nha, ăn xong có thể khôi phục ít nhất 30 điểm giá trị đói khát.
Trái cây tươi xanh không độc không hại, không lừa già dối trẻ.”
Đúng lúc này, những người mới đi khiêng quan tài sau linh đường cũng trở về.
Nhóm người cũ tự kiêu nên không chịu làm việc tốn thể lực này, tất cả đều do người mới bên nhóm Tông Cửu gánh.
Chưa nói những thứ khác, cái quan tài màu đỏ này rất nặng, rộng bằng hai người ôm mà phải mấy người cùng khiêng mới nhấc lên nổi.
Mọi người hợp sức đặt quan tài xuống sàn điện chầu, quan tài phát ra một tiếng vang trầm thấp rồi tiếp đất vững vàng.
Nhóm người mới phủi tay, vội vàng chạy te te tới pr hộ, “Đúng đấy, táo anh Cửu ăn bao no, một trái có thể kéo dài một bữa rưỡi.”
“Chuẩn, ngon như vừa hái trên cây, vừa tươi vừa giòn, tôi dám nói luôn đây là trái cây ngon nhất trên thế giới!”
Bọn họ phối hợp với Tông Cửu marketing một hồi, sắc mặt nhóm người cũ vẫn nghi ngờ, rõ ràng là không tin.
Anthony cười lạnh, “Một quả táo bán một nghìn điểm sinh tồn, mày chém ngọt quá, sao mày không ăn cướp luôn cho lành?”
Tông Cửu vô tội nói, “Tao chẳng cướp gì cả, chú em, mày đã từng nghe câu ‘cung không đủ cầu’ chưa?”
“Bây giờ chúng ta đang trong phó bản nạn đói, một quả táo trong tình huống này quý giá cỡ nào đâu cần tao nói? Nếu là thứ kéo dài mạng sống, chẳng lẽ chúng mày thấy mạng mình không đáng giá này?”
Câu hỏi ngược này làm cả lũ cứng họng không trả lời được.
[Tôi nghe rồi nhé! Ảo thuật gia vừa bảo mình đang làm thịt người!]
[Tôi cũng nghe! Tôi làm chứng! Hahahaha rõ ràng méo phải tôi kiếm tiền mà sao tôi vui vậy cà…]
[Nội quỷ lại rất tận tâm giúp đỡ người bình thường, không tặng điểm sinh tồn thì hết biết lói giề!]
[Vẫn câu đó, thiệt muốn thấy phản ứng của họ lúc phát hiện ảo thuật gia chính là nội gián.jpg]
“Thôi được, tao thấy mấy bây là người cũ nhiều điểm sinh tồn, nên mới chào giá hữu nghị.”
Thanh niên tóc trắng nhíu mày, “Mà tụi bây không ưng, tao đành tạo phúc cho người mới vậy.”
Cậu nói xong quay người sang chỗ khác, “Nào nào nào, anh em ăn cơm thôi, hôm nay muốn ăn gì?”
Nhóm người mới hưng phấn lao nhao, “Ổi đê!”
“Mít!”, “Nho!”, “Bưởi!”, “Xoài, the best forever!”
Nhóm người cũ tròn mắt nhìn ngón tay ảo thuật gia tóc trắng xoay tròn trên không trung, mỗi lần xoay lại biến ra một trái cây khác nhau.
Mỗi một quả hiện ra, nhóm người mới lại điên cuồng vỗ tay reo hò, cảnh tượng rất xôm.
“Đạo cụ đặc biệt à?” Có người cũ hỏi dò.
Ngay cả người cũ hiểu biết nhiều cũng chưa từng thấy cảnh như vậy, làm gì có đạo cụ đặc biệt nào vô dụng thế chứ, tác dụng duy nhất là lấy trái cây à? Giỡn mặt hay gì!
Bọn họ vừa tỏ vẻ khinh bỉ vừa nhìn người mới ăn như gió cuốn mà nuốt nước bọt.
Mấy người giành cám bên cạnh cũng thấy hạt thóc trong tay không thơm nữa, ánh mắt mọi người dồn vào nhà ảo thuật đang đứng giữa miếu, đắm chìm trong màn biểu diễn của mình.
Lâm Quốc Hưng nheo mắt.
Hắn im lặng, đương nhiên sẽ có người cũ ra mặt.
Tào Hồng Đào ghen tỵ bảo, “Này, mày vừa bảo một quả táo một nghìn điểm mà, sao chúng nó không trả tiền cũng được ăn?”
Tông Cửu à một tiếng, “Họ gọi tao là anh lớn, anh lớn cho đàn em ăn là lẽ đương nhiên, không lẽ mày cũng gọi tao là anh lớn à?”
Mặt Tào Hồng Đào hết đỏ lại trắng, trắng lại đỏ.
Với thân phận thực tập sinh cấp B tôn quý của hắn ta, đương nhiên méo có chuyện gọi một người mới cấp C là anh lớn, dù người mới này có tiềm lực cũng thế!
Hắn ta không gọi, nhưng những người khác chưa chắc sẽ không gọi.
Tốc độ giảm giá trị đói khát thực sự quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà tụt hẳn năm điểm.
Một người cũ cấp C đói không chịu nổi, nơm nớp gọi một tiếng anh lớn.
Buồn cười hơn là Tông Cửu còn vô thức đáp lại.
Khán giả cười muốn sảng.
[Móa tui cười chết cmn mất, ảo thuật gia đúng là nhân tài!]
[Giẫm mọe danh tiếng của đám người cũ này đi, trước chuyện sống chết, người ta giúp mình là tình cảm, không giúp thì yên phận, trao đổi thì sao, có ăn là ngon lắm rồi…]
[Ừ đấy, đã khởi động lại phó bản mà còn rề rà khéo lại diệt team, méo ngờ đến lúc này mà người cũ vẫn không bỏ thói kiêu ngạo, đ*o hiểu kiểu gì…]
[Lẹ đê, tui muốn thấy cảnh người cũ gọi nội gián cấp C là anh lớn, quickly!]
Tông Cửu đã đồng ý, thì đâu thể hưởng không xưng hô anh lớn được.
Cậu im lặng lấy một quả táo ra.
Người kia cúi đầu khom lưng xin anh lớn, cắn một miếng.
Lúc cực đói thì ăn gì cũng cực ngon.
Thế là người cũ cấp C kia lập tức ‘cải tà quy chính’, khẳng định đây là quả táo ngon nhất mình từng ăn.
Lần này những người cũ khác cũng rục rịch.
Cái đói như một hình phạt khắc nghiệt khó trụ nổi, xoắn chặt dạ dày mỗi người, khó chịu muốn ngạt thở.
Các cụ có câu người lấy ăn làm trọng, ai bận tâm chuyện khác