Đúng là bé ngoan
…
À, hiểu rồi~
Tông Cửu híp mắt.
Cậu tiện tay ném quả táo cho Anthony, “Không đánh nữa.”
Gã nhìn hằm hằm cậu, lúc quả táo bay tới còn tưởng ám khí nên vô thức giơ tay đỡ, không ngờ móng tay đâm phập vào thịt quả nghe cái “Phập…”
“Ý mày là sao?” Nửa Ma cà rồng bị nước táo bắn tung tóe trên tay, vẻ mặt càng tệ hơn.
Thanh niên tóc trắng lười biếng phất tay, “Mệt, không muốn đánh nữa.”
Anthony nghe vậy càng sùng.
Gã trợn đôi mắt đỏ nhìn bóng lưng Tông Cửu, cố dặn mình phải tỉnh táo, chớ quên mệnh lệnh của điện hạ.
Phải nói là, mặc dù những gì Lâm Quốc Hưng nói ở nhà đất đã khiến Anthony do dự, nhưng cuối cùng, tất cả do dự đã biến mất dưới góc bùa vàng kia.
Ảo thuật gia là nội gián thật.
Chỉ cần có hơn năm người tố cáo một người là nội gián, sau khi hệ thống chủ xác nhận sẽ có thể kết hợp với các thực tập sinh giết nội gián.
Những ai tham gia vào việc giết nội gián sẽ nhận được phần thưởng, với số điểm sinh tồn khác nhau hoặc tăng hệ số đánh giá.
Vậy thì dù Anthony trái lệnh điện hạ, cũng có thể đổ lỗi do khác phe trong phó bản, rửa sạch tội mình.
Anthony nhìn quả táo trên tay rồi lại nhìn bóng lưng cậu, đôi mắt lóe vẻ trầm tư.
Bên kia, Tông Cửu tìm đại một bức tường dựa vào, bắt đầu suy nghĩ, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ác ma là người hướng dẫn, tức là hắn có quyền lực gần như cao nhất trong trò chơi này.
Trong tình huống đó, rốt cuộc mục đích của hắn là gì, vấn đề này rất đáng suy ngẫm.
Sau khi ăn trưa, mọi người hơi buồn ngủ.
Thôn dân bên ngoài vẫn kêu gào ầm ĩ, nhưng cách cánh cửa nên không nghe rõ.
“Có manh mối không?” Gia Cát Ám ngồi trên đất.
Tông Cửu dứt khoát trả lời, “Có, chú ý Lâm Quốc Hưng.”
Phó bản này, nói nó khó nhưng giờ mới mỗi Dịch Duệ Tư bỏ mạng; nói nó không khó, lỡ đi nhầm một bước thì chết cả nút, mất cơ hội trở mình.
Lượt trước bọn họ không thể tìm được đáp án từ người phụ nữ kia, càng không tham gia vụ đi Âm mà Âm Bà nói.
Rốt cuộc đêm nay sẽ có chuyện gì, không ai nói rõ được, biết đâu còn có manh mối khác.
Gia Cát Ám không hỏi sao cậu phát hiện ra.
Ngay lúc hắn ta định nói chuyện, bỗng có tiếng ồn vang lên trong hành lang tối om dưới Bồ Tát bùn.
Vài người cũ bước ra, trong tay còn dắt theo một đứa bé.
Đứa bé này không hề xa lạ, nó chính là con trai Vương Thủ.
“Chúng tôi định sang linh đường khiêu chiến hiểm cảnh, kết quả gặp thằng cu này lén trèo qua tường nên bắt tới đây.”
[Linh đường? A tui nhớ rồi, nhưng linh đường phía sau ngôi miếu này lộ thiên mà?]
[Đúng là lộ thiên nhưng bên kia nằm trên vách đá dựng đứng, địa hình hiểm trở, cơ mà tôi thấy con nít trèo qua cũng được, người lớn chắc phải tém tém.]
[Đóng linh đường mau lên, thôn dân trèo vào thì bỏ mẹ…]
Quá nhiều bí ẩn trong phó bản, vài ba ngày ngắn ngủi, cũng chỉ có vài khoảnh khắc kinh khủng như này.
Sau khi khởi động lại, các thực tập sinh đồng loạt bị giảm một hệ số đánh giá.
Nhóm người cũ khác người mới chỉ muốn sống, bọn họ có dã tâm và hoài bão.
Nếu bị giảm điểm, chắc chắn họ phải bù số điểm này từ chỗ khác.
Những lúc như vậy, khiêu chiến hiểm cảnh là lựa chọn duy nhất.
Dù sao thôn này cũng rất quỷ dị, linh đường lại là nơi tụ âm khí mà ai cũng biết.
Những người mới tự biết mình nên càng cẩn thận như đi trên băng mỏng.
Âm Bà bảo họ giúp, họ cũng ngoan ngoãn làm việc trong điện chầu.
Ngược lại là mấy người cũ rảnh tay, tự kiêu với thân phận của mình.
Họ bàn nhau rồi quyết định đi thử vận may, không ngờ chưa gặp quỷ mà bắt được một đứa trẻ.
“Sao một đứa bé lại có thể trèo qua tường linh đường?” Tông Cửu nhíu mày.
Lúc nói câu này, cậu cố tình liếc mắt qua chỗ Lâm Quốc Hưng, phát hiện tên kia đã biến mất khỏi vị trí cũ, đèn báo hiệu cấp độ cao trong lòng lập tức sáng lên.
Thấy cậu hỏi, mấy người cũ vội nói: “Chúng tôi cũng hỏi nhưng nó nhất quyết không nói câu nào, như câm vậy.”
Ai cũng biết một phần hoa quả chỉ bằng một bữa ăn.
Bọn họ đâu thể ăn bữa nay nghỉ bữa mai, bởi vậy với người đàn ông đang giữ quyền tuyệt đối với dạ dày mình, bọn họ phải tránh làm phật ý và cố gắng lấy lòng cậu.
Đúng lúc này, Âm Bà đang tụng kinh cũng chậm rãi lên tiếng, “Dưới hành lang có một cánh cửa có thể đóng lại, chỉ cần đóng thì thôn dân không qua được.”
“Được.”
Tông Cửu gật đầu, “Sau các cậu còn ai không? Còn thì gọi họ về mau.”
Mọi người cũng đang lo vụ này, tất cả đồng thanh trả lời.
Người cũ gãi đầu, “Vậy giờ tính sao với nhóc này đây?”
“Để tôi.”
Tông Cửu gật đầu với anh ta.
Đúng lúc này, A Tán áo đen nãy giờ nhắm mắt tập trung bên cạnh cũng nói, “Tôi đi với mọi người.”
Ban đầu vì bị thương chưa lành nên A Tán áo đen không nói gì, tận dụng thời gian chữa thương dưỡng thần.
Nhưng nếu có thôn dân vào đây thật, nếu dựa vào mấy người cũ sẽ rất khó cản.
Một boss cấp S chủ động ra quân, đương nhiên mấy người cũ còn lại vừa mừng vừa sợ, rối rít cảm ơn.
Sau khi nhìn nhóm người cũ trở về hành lang, Tông Cửu mới quay sang nhìn bé trai.
Đứa bé bị túm cổ áo, vừa được thả xuống đã lập tức trốn sau lưng ảo thuật gia tóc trắng.
“Đừng sợ đừng sợ.”
Lần đầu tiên được con nít đối xử nhiệt tình, khiến Tông Cửu hơi luống cuống.
Trong lúc bối rối, cậu cũng không quên sờ đầu đứa bé xem có sợi tơ lạ nào không.
Ừm, không có.
Được đấy, một bé ngoan.
Chàng trai tóc trắng xoa đầu cậu nhóc, thuận tay lấy một viên kẹo trong hộp ngầm ra, cười tươi hơn.
Cậu ngồi xổm xuống, “Em trai, anh hỏi em một chuyện được không?”
Có vài chuyện người lớn chưa chắc sẽ biết, nhỡ đâu lại tìm ra manh mối từ trẻ con thì sao.
Ban đầu đứa bé còn hơi cảnh giác, nhưng sau khi ăn kẹo Tông Cửu cho, nó nhanh chóng bị mua chuộc, khẽ gật đầu tròn mắt nhìn cậu.
Viên kẹo mà Tông Cửu lấy ra chỉ là một viên đường nâu bình thường.
Những thứ cậu có thể lấy trong hộp đều phải phù hợp với bối cảnh thời đại của phó bản này, nên cậu cũng không lấy được loại kẹo ngon nào.
Nhưng hiển nhiên kẹo ngọt thế này đã là xa xỉ phẩm trong nạn đói, người trong thành còn không được ăn, nói chi dân thường ở thôn hoang.
“Anh muốn hỏi em cái này, em có