“Đủ làm mày hài lòng chưa?”
…
Sau khi nói câu này, hai người không nhắc tới hôn ước nữa.
Phạm Trác không tìm cậu vì chuyện tầm phào đó.
Hắn ta muốn hỏi Tông Cửu, Vincent đã chết thế nào trong phó bản bệnh viện tâm thần.
Lúc bấy giờ Tông Cửu mới sực nhớ, hình như Vincent cũng là nhân vật lớn trong Dạ tộc như Anthony, là cánh tay đắc lực của No.2.
Hơn nữa Dạ tộc luôn mâu thuẫn với Thánh Điện của Messiah, mối quan hệ với Gia Cát Ám nhạt như nước ốc, còn từng bị hắn ta chơi một vố.
Chỉ có ba người sống sót trong phó bản bệnh viện tâm thần, tìm Tông Cửu là tiện nhất.
Tiếc rằng, Tông Cửu cũng không có ấn tượng gì với Vincent.
Từ đầu đến cuối, người này chỉ xuất hiện qua lời kể của người khác.
Thậm chí nguyên tác cũng viết gã rất tự tin với thực lực bản thân, nên ban đầu mới chọn hành động một mình.
“Tôi hiểu rồi.”
Tông Cửu nói vậy, Phạm Trác cũng thôi hỏi tiếp, lạnh lùng nói, “Hỏi vậy thôi, nếu chết vì kiêu ngạo thì đó là do cậu ta gieo gió gặt bão.”
Hiển nhiên hắn ta rất hiểu tính hai lính của mình.
Sau khi hỏi xong, Tông Cửu tự giác chào ra về.
“Tôi tiễn cậu.”
Người đàn ông mặc quân phục đứng dậy, cùng ra khỏi phòng trà.
Hai người sóng vai, các thực tập sinh đang hò hét ầm ĩ trên sân thượng lập tức im bặt.
Mọi người liếc nhau: “Sao điện hạ Phạm Trác của Dạ tộc lại đi cùng ảo thuật gia”, “Lại còn sóng vai, nhìn quan hệ cũng không tệ lắm”, “Lùm mía tình huống gì zẫy”.
Nhưng đúng là không ai dám lên chọc No.2.
Phạm Trác tàn khốc lạnh lùng có tiếng, cực kỳ uy nghiêm, thủ đoạn tàn nhẫn.
Tuy kém địa vị phong thần như No.1, nhưng cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.
Thế mà bây giờ các thực tập sinh hóng chuyện lại phát hiện, trông tâm trạng điện hạ Huyết tộc cũng khá đấy chứ???
Đến Tông Cửu cũng hơi buồn bực.
Sau khi nhận người quen, thái độ của No.2 với cậu thay đổi 180°, lúc cậu bắt gặp chút hoài niệm trong đôi mắt đỏ sẫm đó, Tông Cửu chợt hiểu ra.
Không cần biết sau này nguyên chủ trở thành người thế nào, dù sao hồi bé cũng từng ngây thơ.
Chắc đó là một hồi ức đẹp, nếu không hai nhà cũng chẳng kết thông gia từ bé.
Dù đang ở trong vòng lặp vô hạn đầy nguy cơ, nhưng vẫn thấy ấm áp mỗi khi nhớ lại.
Theo Tông Cửu biết, Phạm Trác thuộc dòng dõi Huyết tộc.
Để sống sót, hắn ta đã đổi cả chủng tộc và dòng họ, giờ gặp người quen hồi còn là nhân loại, có lẽ hắn ta vẫn hoài niệm.
Nghĩ vậy lại dính vào ánh sáng của nguyên chủ.
Tông Cửu thản nhiên nghĩ.
Cho đến khi hắn ta gật đầu tạm biệt chàng trai tóc trắng bên bể bơi, chiếc áo khoác quân phục dày cộp biến mất ở lối vào ký túc xá thực tập sinh cấp S, mọi người mới tỉnh táo lại.
“Khí thế của No.2 dữ dằn ha.”
“Chứ sao má, đây là nhân vật lớn đã từng tham gia chiến trường, trước kia còn vào phó bản mô phỏng chiến tranh thế giới thứ hai, cuối cùng sống sót trở về, quá giỏi.”
“Thế ảo thuật gia là sao, bám víu Dạ tộc? Cậu ta là người được ngài ấy chấm trúng mà?”
“Ghét vl, nhìn tức muốn chết, người mới giỏi vậy, người cũ bọn mình sống sao?”
Tông Cửu làm như không nghe thấy những lời bàn tán này.
Cậu đến bên quầy bar, quen nẻo gọi bartender cho một ly Whisky.
“Vâng thưa anh.
Vui lòng chờ một lát.”
Tông Cửu đặc biệt chung tình với loại rượu mạnh Scotland này, lần nào đi bar cũng gọi một ly.
Cậu nhìn bartender thuần thục lắc bình pha chế, tung nó từng vòng trên không trung, không khỏi tán thưởng trình độ của nhân viên tạm thời của hệ thống chủ.
Người chia bài lúc trước và người phục vụ đều xịn, bây giờ ngay cả bartender cũng chất.
Ngón nghề này mà đi thi pha chế quốc tế, chắc phải lọt top 3 chứ chẳng chơi.
Nhận ly Whisky, thanh niên tóc trắng ngoảnh đầu lại, hỏi Anthony đang đi về phía mình, “Từ hồi trở về từ phó bản sơn thôn, mày có thấy buồn ngủ lắm không?”
“Không.” Mặc dù chẳng hiểu mô tê gì, nhưng Anthony vẫn trả lời.
“Vậy mày có thấy đỉnh đầu đau nhức, hay bị thứ gì kéo không?”
“… Không.”
“Chẳng lẽ mày không thấy suy nghĩ của mình trở nên rất lạ ư?”
“Không.” Anthony hơi mất kiên nhẫn, gã nghi tên này đang ghẹo mình.
Tông Cửu đánh giá Anthony bằng ánh mắt vô cùng quái dị, “À, vậy thôi, mày đi đi.”
Anthony:?
Gã nhớ tới quan hệ của người này và đại ca, câm lặng… Thôi kệ, không trêu được thì tránh, chuồn thôi.
Dòm nửa Ma cà rồng rời đi, Tông Cửu ngồi một mình suy nghĩ bên quầy bar.
Lúc này mọi người trên sân thượng đã đi chơi trò chơi Quốc vương, chỉ vài người tập luyện trong bể bơi vô cực.
Vị trí quầy bar chỗ cậu cũng khá vắng, cả buổi chỉ mình cậu ngồi đó chứ chẳng ma nào tới.
Màn đêm buông xuống, từng vì sao sáng lấp lánh treo lơ lửng trên bầu trời, rất dễ để phân biệt vị trí của các chòm sao.
Nếu ở trái đất, thời tiết tốt thế này rất hiếm, huống chi còn có những ngôi sao cùng tỏa sáng thế này.
Cách đó không xa, nhóm thực tập sinh hăng say chơi trò Quốc vương.
“Tao ra lệnh cho đứa nào cầm 3 cơ và 5 cơ thực hiện mệnh lệnh.”
“Hahahaha mệnh lệnh xấu hổ lắm nha, tụi bây cởi quần chạy một vòng trong ký túc xá thực tập sinh đi.”
“Nhận được lời khen của một người cấp S bất kỳ? Đậu má mày đây là nhiệm vụ khó vãi cức.”
“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xẻo thịt, cái đệch mợ, ê anh em, xin lỗi trước tao té đây.”
…
Gió biển mặn mòi đưa những cuộc trò chuyện bay xa.
Tông Cửu chậm rãi xoay ly rượu trong suốt, nhìn rượu đục ngầu bên trong, chìm vào suy nghĩ.
Từ câu trả lời của Anthony, Tông Cửu biết tơ rối hoàn toàn giống những gì Gia Cát Ám nói, nó khiến người ta không hay biết gì, dù bị cưỡng chế rút ra cũng không có cảm giác mình đã từng bị khống chế.
Đúng là năng lực như bug, nhược điểm ít đến mức hầu như không có.
Sườn mặt thanh niên tóc trắng thoáng ẩn hiện dưới ánh đèn lờ mờ, càng tôn lên vẻ đẹp như tranh, không giống người phàm.
Trong vô thức cậu đã uống hết một ly, khuôn mặt cũng hơi ửng hồng, như hoa đỏ trên tuyết, rạo rực lòng người.
“Thêm một ly nữa không, thưa anh?”
“Cảm ơn, không cần.” Uống tiếp thì say mất.
Tông Cửu phất tay, ra hiệu cho nhân viên phục vụ đứng bên kia đưa bao thuốc cho cậu.
Rượu vào hỏng việc.
Xưa nay Tông Cửu chưa bao giờ để mình say.
Mặc dù cậu không quá thích mùi khói, nhưng có đôi lúc,