“Tiện tay thôi, không đáng nói”
…
Hôn phu gì cha nội?
Nụ cười lịch sự bên môi Tông Cửu lập tức cứng đờ.
Cậu bị sốc vì xưng hô này ba giây, sau đó mới nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Nói thật sau khi chơi hai phó bản, nếu không có hành động đột ngột của No.2, Tông Cửu suýt quên mình là người xuyên sách.
Đầu óc ảo thuật gia bắt đầu điên cuồng chuyển động.
Trong nguyên tác “Thực tập sinh kinh dị”, phần miêu tả về nhân vật ‘Tông Cửu’ cùng tên cùng họ với cậu không nhiều lắm.
Mà Tông Cửu còn chưa đọc xong phó bản thứ nhất, nên không biết rất nhiều thông tin.
Miêu tả nguyên chủ sâu sắc nhất trong phó bản đầu tiên chính là vẻ đẹp tốn mấy đoạn văn của tác giả, ngoài cái này chỉ có hơi thở thảo mai của ‘bé thỏ trắng’ hạng xoàng.
Mặc dù Tông Cửu thấy hơi lạ với hình dung này, nhưng trong những đoạn cậu đọc, tính nguyên chủ đúng là y vậy.
“Thực tập sinh kinh dị” thẳng thắn miêu tả sự nhu nhược hèn nhát của nguyên chủ, khi vào phó bản chỉ muốn đi đường tắt, câu mấy thằng mê sắc đẹp để che mưa chắn gió cho mình.
Rõ ràng nguyên chủ biết vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình là vũ khí lợi hại nhất, nên mới định dùng nó để ôm đùi người ta.
Tiếc là hai cấp S trong phó bản bệnh viện tâm thần, không có tâm tư bẩn thỉu đó.
Gia Cát Ám ghét bỏ bảo cút, Messiah chỉ cười nói sẽ đối xử bình đẳng với mọi người, xem như không thấy ám chỉ của nguyên chủ.
Tông Cửu vẫn nhớ lúc đó, còn có một đoạn miêu tả tâm lý.
Đại khái là nguyên chủ ở ngoài đời thực có sắc đẹp nên thuận lợi mọi điều, chuyện gì cũng suôn sẻ, muốn gì có đó, lại là cậu chủ nhỏ được gia tộc lớn nuông chiều từ bé, chưa bao giờ gặp ai khó chơi như vậy, lúc đó cậu ta tức quá, lập lời thề nhất định phải quyến rũ người giỏi nhất trong trò chơi này, sau đó trả đũa những kẻ từng xem thường mình.
Tông Cửu lúc đọc đoạn này: …
Tư tưởng pháo hôi điển hình lại còn tên giống mình, thực sự đọc cay mắt vl, bởi thế cậu mới drop chứ đâu.
Kết quả cuối cùng nguyên chủ chỉ ôm được đùi thực tập sinh cấp B hoặc cấp C, nửa đêm buồn tè còn bắt người ta đi WC với mình, vinh dự trở thành người thứ nhất bị ngắt đầu.
Tổng hợp lại, nguyên chủ là kiểu pháo hôi đẹp mà ngu, ngu nên nghẻo sớm, cực kỳ mờ nhạt.
Sau khi xuyên qua, Tông Cửu không chú ý những chuyện này mà chỉ chơi theo cách của mình.
Giờ xem ra, mọi thứ đã sang một ngã rẽ mới.
Ai nói cho cậu biết, một bé pháo hôi sao lại liên quan đến No.2 trong vòng lặp vô hạn hông???
Đâu riêng Tông Cửu, đến Anthony đứng cạnh cũng trợn tròn mắt.
Lúc trước gã cứ đoán vì sao điện hạ lại chú ý đến tên newbie tóc trắng cấp C như thế, hóa ra sự thật là bọn họ từng quen biết trong thế giới hiện thực!
Thậm chí không chỉ từng quen biết, mà còn là thân phận thân mật như hôn phu!
Một người được gọi là kẻ man rợ như Anthony cũng phải choáng.
Bây giờ gã chỉ thấy rất may vì mình đã giúp, thay vì chơi xỏ Tông Cửu trong phó bản sơn thôn.
Nếu không bây giờ, chỉ sợ điện hạ xử đẹp gã rồi.
Không khí trong phòng trà vừa lúng túng vừa trầm mặc, chỉ có tiếng nước sôi của ấm trà trên bếp.
Một lúc lâu sau, Tông Cửu mới nói, “Xin lỗi, ngài là ai?”
Sau đó trước khi Phạm Trác trả lời, cậu lập tức bổ sung một câu, “Người nhà nói tôi từng bị tai nạn ôtô trước khi vào vòng lặp vô hạn, vô tình mất trí nhớ.”
Tông Cửu đếch sợ lời nói dối này bị vạch trần.
Đầu tiên, Phạm Trác có thể xuất sắc trong vòng lặp vô hạn như vậy, chắc hẳn hắn ta đã nhập cuộc từ rất sớm, ít nhất phải lăn lộn mấy năm.
Nguyên chủ vào thế giới vô hạn từ khi có trò thực tập sinh kinh dị, chắc chắn có chênh lệch thời gian giữa hai người.
Khoảng thời gian này chính là lúc Tông Cửu thể hiện tài năng của mình.
Dù sao Phạm Trác cũng đâu thể liên lạc với thế giới hiện thực, những chuyện đã xảy ra trong thời gian đó mặc sức Tông Cửu bịa.
Hơn nữa Gia Cát Ám cũng nói, hệ thống chủ sẽ làm mờ ký ức về thế giới hiện thực của Người sống sót, trừ khi gặp người và những thứ có liên quan mới rõ lại, điều này cũng tạo sơ hở cho Tông Cửu.
Phạm Trác có nghĩ nát óc cũng không đoán được cậu méo phải hàng thật, mà là một tên xuyên sách.
Đây là bí mật lớn nhất của Tông Cửu, không thể nói nó quan trọng thế nào, nhưng chắc chắn chẳng ai nghĩ ra được.
Nửa Ma cà rồng tóc xám nheo mắt.
Ánh mắt sắc như dao đâm vào người Tông Cửu.
Lời giải thích này rất vụng.
Một người dù mất ký ức, nhưng sao tính cách có thể thay đổi 360° như vậy?
Phạm Trác nói ngắn gọn, “Xòe tay ra.”
Tông Cửu làm theo.
Không cần biết chuyện phát triển theo hướng nào, cậu đều có thể xài cái cớ mất trí nhớ để qua mặt, truyện xuyên việt hổng lừa tui!
Ảo thuật gia xòe hai bàn tay trắng nõn thon dài, các đường nét căng đầy đẹp mắt, mỗi bó cơ đều vừa phải, ẩn chứa cảm giác mạnh mẽ.
Sau khi xuyên sách, Tông Cửu không những đẹp lên mà còn trẻ ra rất nhiều.
Quan trọng nhất là sau khi hệ thống chính chữa trị, tất cả vết thương do tập làm ảo thuật, cường độ biểu diễn quá độ đã biến mất.
Bây giờ tay cậu vô cùng linh hoạt, tất cả kỹ xảo xòe bài, tráo bài có độ khó cao của ảo thuật gia ở kiếp trước đều bị cậu nắm trọn.
Nhưng đây không phải điều Phạm Trác chú ý.
Hắn ta nhìn xương ngón út.
Từ phần cuối của đoạn xương ngón út, dễ dàng nhận thấy nó có độ cong khác hẳn người thường.
Phạm Trác trầm tư một chốc.
Mặt mũi giọng nói có thể giống, nhưng dấu vết trên cơ thể không làm giả được.
“Là cậu.”
Hắn ta khẽ gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị thoáng dịu đi, “Nhiều năm không gặp, cậu trưởng thành rồi.”
Tông Cửu:???
Ủa ủa, cậu còn tưởng mình sắp bị vạch trần, kết quả người ta chỉ nói mấy năm không gặp.
Hôn phu nhà ai mà nhiều năm không gặp? Chẳng lẽ là chồng nhỏ nuôi từ bé?
Tiếc ghê, nếu biết Phạm Trác đi nước này, lúc đó