“Mở phó bản tập thể”
…
[Tất cả thực tập sinh kinh dị, hãy tập hợp đúng mười giờ sáng tại studio tầng ba.]
Sáng hôm nay, loa phát thanh của hệ thống chủ vang lên đúng ba lần.
Đây không phải lần đầu tiên các thực tập sinh vào phó bản, trải qua hai vòng trước, những người mới cũng thành kẻ già đời.
Huống chi cấp thấp nhất trong ký túc xáy bây giờ đã lên tới D.
Chờ hết vòng này chỉ còn ba cấp trên có thể sống sót, đương nhiên những thực tập sinh ở cấp chót vô cùng lo lắng.
Các thực tập sinh khác căng thẳng không ngủ được, có người nhân dịp mấy ngày này chơi bời mê muội trong đô thị tầng một, có người dậy sớm đến nhà ăn làm bữa no nê, thậm chí có người tiệc tùng thâu đêm trong quán bar ngoài trời.
Ngoài mười cấp S đứng đầu, rất ít thực tập sinh bình tĩnh với nguy hiểm sắp tới.
Chỉ mình Tông Cửu ngủ say cả đêm, đúng tám giờ dậy rửa mặt, tiện thể đi tắm.
Cậu đứng trước gương cầm dây buộc tóc, cột mái tóc dài màu trắng lên gọn gàng.
Đời trước lúc Tông Cửu còn là ảo thuật gia nổi tiếng, tóc cậu không dài thế này.
Nghề ảo thuật bảy phần nhờ kỹ năng, ba phần nhờ bề ngoài.
Đương nhiên phải rèn luyện thật tốt các kỹ năng và kiến thức cơ bản, cũng phải chú trọng kỹ năng diễn xuất cường điệu để mê hoặc khán giả.
Một nhà ảo thuật chân chính, đâu chỉ mê hoặc khán giả về mặt thị giác.
Làm thế nào để đánh lừa khán giả mà không để lại dấu vết, đạt được mục đích biểu diễn tay nghề ảo diệu của mình, để bọn họ thốt lên ngạc nhiên và vỗ tay khen ngợi, đó cũng là một kỹ năng cần thiết cho nhà ảo thuật vĩ đại.
Một nhà ảo thuật giỏi cũng là nhà tâm lý học thấu hiểu lòng người, diễn viên đầy đủ kỹ năng diễn xuất.
Vài ảo thuật gia thích làm ảo thuật cực hạn còn là nhà mạo hiểm chẳng sợ nguy nan, như con thiêu thân điên cuồng hiến thân vì nghệ thuật.
Mấy năm nay, Tông Cửu vẫn không ngừng tập luyện.
Lúc đó vì hiệu quả biểu diễn, tóc của Tông Cửu được để dài đến vai như văn nghệ sĩ, thắt một bím nhỏ sau đầu.
Tiện nhắc tới, trước khi xuyên sách tóc cậu không phải màu trắng, đặc điểm ngoại hình bệnh nhân bạch tạng là thiết lập của nguyên chủ.
Mặc dù Tông Cửu xuyên sách, nhưng trước khi xuyên cậu là người Trung Quốc chính hiệu, tóc đen mắt đen.
Dù thi thoảng có nhuộm tóc vì hiệu quả biểu diễn, nhưng chưa đến mức thử màu trắng không phải trend như này.
Sau khi Tông Cửu bị tai nạn và gãy nát hai tay, hồi đầu cậu vẫn không bỏ cuộc, đi khắp thế giới tìm các bác sĩ nổi tiếng, như bác sĩ Stephen Strange từng gặp chuyện tương tự trong Doctor Strange của Marvel.
Tiếc rằng dù đi đâu, Tông Cửu vẫn không tìm ra cách khôi phục đôi tay.
Có thời gian cậu buông tha tất cả, ngày qua ngày làm bạn với rượu và thuốc lá, đắm chìm trong thế giới ảo lạ lùng.
Đương nhiên, ảo thuật gia hết thời đâu có thời gian chăm sóc mái tóc rối, nên nó càng để càng dài, cũng gần bằng bây giờ.
Tuy sau khi xuyên sách tóc cậu dài hơn chút, nhưng Tông Cửu không có ý định cắt tỉa.
Cũng như bàn tay đã được phục hồi, luôn phải có gì đó để chứng minh những cực khổ đã trải qua, mới có động lực tiến về phía trước.
Tóc dài buộc lên trông nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn, xinh đẹp mà lạnh lùng hơn so với vẻ biếng nhác hồi đó.
Cậu cẩn thận vén những sợi tóc lòa xòa bên má ra sau tai, lau sạch bàn tay ẩm ướt, rồi nựng đầu bé mèo đang co mình trên sofa.
“Nếu lần này có thể thăng cấp, bao giờ về sẽ dẫn cưng đến căn phòng lớn hơn.”
Phòng tiêu chuẩn hạng sang của thực tập sinh cấp C không được trang bị thú cưng.
Phòng executive cấp B mới có vật nuôi, tính ra cũng hợp ý cậu.
Quan trọng nhất là mèo do hệ thống chủ mang đến không cần ăn không cần ị, tính cách tùy bạn chọn, quan trọng nhất là không rụng lông, thích ơi là thích.
Con mèo mở to đôi mắt xám xanh, liếm móng vuốt rồi tiếp tục làm ổ trên nệm cạnh lò sưởi âm tường.
…
Lúc Tông Cửu đến studio, hội trường đã gần chật kín người.
Giống quy tắc của phó bản đầu tiên, những ai không có mặt ở studio trước mười giờ hay ở ngoài ký túc xá thực tập sinh, tất cả sẽ chết ngay lập tức.
Để đảm bảo không có gì bất ngờ xảy ra, hầu hết các thực tập sinh đều chọn tới sớm.
Thà ở đây chờ trước mười mấy hai chục phút, còn hơn đánh cược với khả năng đó.
Tông Cửu vừa vào studio, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên cầu thang.
Hôm nay cậu không còn vẻ lười nhác thường thấy, giữa lông mày toát lên nét lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Ngoại hình và khí chất của thanh niên quá nổi bật, huống chi giờ cậu còn là thủ lĩnh của thế lực mới thành lập đầy tiềm năng, đương nhiên đi đến đâu sẽ bị nhòm ngó đến đó.
Trước khi lên bậc thang cấp B, Tông Cửu ngẩng đầu nhìn vị trí cao nhất.
Quả nhiên, ngai vàng chính giữa vẫn trống không.
Các thực tập sinh đã quen chấp nhận điều này là đặc quyền của No.1, chẳng ai dám ý kiến ý cò gì với người kia.
“Đi nhờ.”
Tông Cửu gật đầu với nhóm cấp B trên bậc thang.
Nhìn chung thái độ của nhóm cấp B với cậu không nóng không lạnh.
Cấp cao khác cấp thấp, thấy ai có tiềm năng là ghen ghét chèn ép.
Người cũ cấp cao rất tinh anh, ai cũng có thế lực chống lưng.
Chưa nói những yếu tố khác, trừ khi thế lực lớn ra quyết định chèn ép, nếu không họ sẽ chẳng tùy tiện ra tay làm chim đầu đàn.
Với Tông Cửu, mặc dù đỡ bao công sức nhưng không dễ lừa, chưa hẳn là chuyện tốt.
Sau khi cậu đứng yên, những ngọn nến xung quanh bắt đầu tỏa sáng.
Trước màn hình 3D phía xa, trạng thái nhân cách hóa của hệ thống chủ dần hình thành.
[Đã đến giờ, lối vào studio đã khép lại.]
Cánh cửa nặng nề chậm rãi rơi xuống, ánh đèn mạ vàng lần lượt vụt tắt.
[Bối cảnh trường quay đang thay đổi… Vui lòng chờ trong giây lát.]
Theo âm thanh phát ra, vách tường bao quanh studio ở bốn phía bị nâng lên lần nữa.
Rất nhiều newbie bị ám ảnh với cảnh tượng này.
Lần thứ nhất họ vào cuộc thi thực tập sinh kinh dị, đằng sau những bức tường chính là núi thây biển máu của những người không đến studio đúng giờ, như Địa ngục trần gian.
Nhưng lần này, cảnh tượng bên ngoài không như mọi người