“Kỳ thi sát hạch kinh hoàng”
…
Nhìn nụ cười của Người không mặt, mọi người không khỏi sởn gai ốc.
Bọn họ không có mặt, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được nụ cười nồng hậu mà méo mó.
Ngoài cười nhưng trong không cười.
Cùng lúc đó, giáo viên thông báo với nhóm phụ huynh rằng họ sẽ cùng ăn cùng ở, cùng tiến cùng lùi với học sinh trong 120 ngày tiếp theo, vượt qua từng kỳ thi sắp tới.
“Phụ huynh không được vào, vui lòng để con em lại trước cổng trường, các bác không thể đồng hành với con em mình trong đoạn đường sắp tới, nhất định phải để các em tự đối mặt.”
Chờ mọi người ký tên xong, giáo viên lần lượt phát thẻ đen trắng, phụ huynh không có mắt mũi miệng tiễn con đến cổng trường.
Bọn họ cúi xuống chỉnh vạt áo cho con, thớ thịt trên mặt nhếch lên cao, dặn dò chúng nhất định phải trở thành người có ích cho xã hội.
“Ba mẹ đưa con đến đây, chỉ vì muốn tốt cho con.
Con biết suất học ở đây khó giành, và học phí một năm đắt đỏ thế nào không? Ráng học cho giỏi, đừng phụ sự kỳ vọng của ba mẹ, thi điểm cao, trở thành người có ích cho xã hội, chứ không phải trở thành cặn bã xã hội.”
“Các con đều là thịt trên mu bàn tay ba mẹ, xã hội này không chứa chấp kẻ vô dụng, con phải để ba mẹ ngẩng cao đầu trước mặt họ hàng!”
“Bây giờ chịu khổ thì sao? Ba mẹ chỉ muốn tốt cho con!”
…
Nhóm phụ huynh hết lời truyền lửa cho con, luôn mồm nói yêu thương, chẳng mảy may nhắc đến việc mình vừa tự tay ký vào bản thỏa thuận chết chóc.
“Két két két…”
Cánh cửa sắt cao của trường đóng chặt, xích sắt to bằng cánh tay bị vắt trên song sắt, khóa vào ổ khóa đúc từ xi măng.
Học sinh mặc đồng phục xanh trắng ngẩng đầu, nhìn nhóm phụ huynh không mặt đang vẫy tay với mình, sau đó bị dẫn vào trường như những con rối gỗ.
Cảnh tượng xung quanh thay đổi, từ cổng trường thành sân tập màu xám đậm.
Xung quanh là những dãy nhà dạy học thấp bé đổ nát, trước mặt là bục kéo cờ đầy vết ố, bốn phía trường học được bao bọc bởi những bức tường cao, trên tường giăng lưới thép gai đấu điện cao thế, như thể nhốt vùng trời lại trong khu vực này.
Khác với sân tập trống không trong phần tiền truyện, khu vực nhỏ này đang được lấp đầy bằng những bộ bàn ghế vuông vắn, như những khúc gỗ lụp xụp đậm vẻ cũ kỹ.
Từng hàng giáo viên mặc áo sơ mi trắng quần công nhân đứng không xa phía trước, khuôn mặt phẳng lì đáng sợ, y hệt các bức tượng được đúc cùng một khuôn.
Quốc kỳ tung bay trên trời, đó không phải là kiểu quốc kỳ mà các thực tập sinh quen thuộc, chứng tỏ đây không phải hiện thực mà là một thế giới phó bản đầy biến dạng.
Rốt cuộc cảnh tượng cũng dừng lại.
[Tiền truyện đã kết thúc, hệ thống chủ kết nối thành công.]
[Vòng thứ ba của thực tập sinh kinh dị đã mở ra, hiện tại đang ở phó bản tập thể thực tập sinh cấp B: Trường trung học Số 1.]
[Hình thức qua màn là sống sót, không cần nhận nhiệm vụ chính.]
Nghe vậy, vẻ mặt các thực tập sinh trên sân tập đều căng thẳng.
Nếu nhiệm vụ bảo vệ là nhiệm vụ mà tất cả thực tập sinh không muốn nhận nhất, thì nhiệm vụ sống sót chính là nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong vô vàn nhiệm vụ.
Mục đích của nhiệm vụ này ám chỉ nhiều người sẽ bị bỏ lại đây mãi mãi, huống chi nó còn là phó bản tập thể.
Cố gắng giữ tỉnh táo, mọi người bắt đầu lặng lẽ quan sát bối cảnh xung quanh.
Đầu tiên là bàn ghế xếp kín sân tập, cỏ mọc trong khe nứt trên nền sân tập xi măng, vết nứt trên bục kéo cờ.
Đương nhiên bối cảnh dù quan trọng, nhưng các thực tập sinh đều nhẩm xem có bao nhiêu cấp S tham gia phó bản này.
Quá nhiều người trên sân, dòm hoa cả mắt load không kịp.
Có tất cả gần một nghìn thực tập sinh cấp B, ai cũng mặc đồng phục đứng đây, rất khó để tìm ra huy hiệu cấp S lẫn trong đám đông.
Lúc các thực tập sinh quan sát, phòng livestream cũng được mở ra.
[Camera toàn cảnh 360° đã được bật, toàn bộ hành trình trong vòng thi này chỉ phát trực tiếp với mỗi lớp học.]
[Thực tập sinh đã vào trạng thái phát sóng trực tiếp.]
So với phó bản tập thể cấp A, hiển nhiên lượng khán giả của phó bản tập thể cấp B ít hơn một chút.
Nhưng lần này không có hàng nghìn địa điểm như phó bản biểu diễn cá nhân, cũng không giống phó bản thứ hai.
Nó chỉ chia theo cấp, nâng tỷ lệ tập trung khán giả rất cao.
[Phòng live mở rồi, anh chị em xông lên đê!]
[Vào đây rồi, phó bản của các đồng chí cấp B… Ủa trường học hể?]
[Nhìn có vẻ thế, còn là một ngôi trường cũ mèm.
Thấy tội quá vậy, méo biết này có phải phó bản linh lị không nữa, dòm cái trường khả năng cao lắm…]
[Thực tập sinh cấp A bị tống hết lên tàu du lịch, kiểu tàu du lịch sang chảnh í.
Cấp D thì như trên đảo hoang, chả biết phải làm gì để sinh tồn trên đảo hoang.
Cấp C ở lại núi Olympus, cấp C tội nghiệp lắm, chắc là cấp khó nhất trong các cấp.]
Nhóm khán giả bàn tán sôi nổi, cuộc trò chuyện dần chuyển hướng.
[Khu này có mấy cấp S dạ? Mấy chế zoom màn hình lên tìm chung đi.]
[Ê tui thấy Phù thủy đen No.8, đậu má Phạm Trác No.2 rồi Tsuchimikado No.10 cũng ở đây!]
[Ối zồi ván này đáng xem đấy, cơ mà từ khi phát sóng trực tiếp, cả diễn đàn chưa bao giờ thấy người đó trong phó bản nhờ, chẳng biết hắn có vào phó bản tập thể không?]
Ngay lúc khán giả bình luận liên tục, thông báo cuối cùng của hệ thống chủ lặng lẽ vang lên.
[Phó bản Trường trung học Số 1 đã chính thức mở ra.]
Theo âm thanh máy móc biến mất, cảnh tượng đang đóng băng lập tức sinh động trở lại.
Hiệu trưởng đứng chính giữa phía trước bục kéo cờ, nhận micro giáo viên đưa tới.
“Các thầy cô và các em học sinh thân mến, chào mừng mọi người đến học tại trung học Số 1 trong một trăm hai mươi ngày tới.
Trước khi nhập học, chúng tôi sẽ tổ thức thi sát hạch đầu vào trên sân tập, mời các bạn học tự động ngồi vào vị trí theo số thứ tự từng lớp.”
Số thứ tự?
Nhóm thực tập sinh cúi xuống, có người sờ túi, quả nhiên tìm thấy những tấm thẻ nhỏ đã xuất hiện trong phần tiền truyện, phía trên viết rõ ai học lớp nào.
Tông Cửu cũng cúi đầu nhìn thử.
Cậu được xếp vào lớp 9.
Loa phát thanh hướng dẫn tất cả học sinh lần lượt ngồi vào ghế trên sân tập.
Sân tập rộng lớn bị chia thành mười khu vực, mỗi lớp vừa đủ một trăm học sinh, lấp kín tất cả chỗ ngồi.
Mọi người im lặng vào vị trí, không người cũ nào xốc nổi như người mới, ngốc đến mức chống lại NPC.
Sau khi vào chỗ, giáo viên và trợ giảng đứng trước bục kéo cờ cũng bước xuống, vị trí đầu, cuối, giữa mỗi hàng mỗi cột đều có một người đứng, rất áp lực.
Đến tận lúc này, nhóm thực tập sinh mới thấy rõ thứ giắc trên thắt lưng giáo viên coi thi, thầm hít ngược một hơi.
Lưng họ cài những sợi roi da đen dài ngoằng đính đầy gai ngược, trông cực kỳ dữ tợn, da gà da vịt dựng ngược lên.
[Mẹ sư chúng nó, thứ đồ chơi này mà quất vào người thì đau ói ỉ*!]
[Đồ dùng cho người đây á? Ác vãi linh hồn!]
Lần này càng không ai dám lên tiếng.
Hiệu trưởng có vẻ rất