“Cưng nợ anh một lần”
…
Đây đúng là một trận dày vò.
Thời tiết hôm nay tốt hiếm thấy, trời xanh mây trắng.
Đến bảy giờ sáng, mặt trời đỏ rực dần vén màn mây mù, nhô lên từ phía Đông, rải ánh nắng vàng rực khắp mặt đất.
Đây có thể nói là thời tiết đẹp nhất trong một tháng qua.
Bình thường khi giao mùa từ thu sang đông, bầu trời sẽ luôn âm u hoặc mang màu xám trắng nặng nề, khiến lòng người phiền muộn theo, cũng phủ bầu không khí sầu não.
Nhưng mặt trời hôm nay, thực sự nổi ý giết người.
Vốn tư thế quân đội đã đủ mệt còn phải duy trì dưới ánh nắng gay gắt, thật muốn chửi một câu: ĐCM.
Đứng tư thế quân đội trong một tiếng, nghe thì không dài nhưng đứng vào mới biết chẳng khác gì plank, thời gian từng phút từng giây như đóng băng.
Trong giờ đầu tiên, khi trợ giảng thông báo “Hết giờ!”, mọi người lập tức hoạt động các khớp xương đau nhức.
Trừng phạt thân thể chẳng ăn thua gì với những thực tập sinh đã cường hóa thể lực, đứng tư thế quân đội suốt một tiếng vẫn bình thản nhởn nhơ, thậm chí còn rảnh rỗi đứng tại chỗ duỗi người.
Nhất là nửa Ma cà rồng bên Dạ tộc, bọn họ là ví dụ điển hình của việc cường hóa cơ thể, dù phạt cả ngày cũng chẳng có vấn đề gì.
Những lần sau đó, càng lúc càng khó chịu.
Trong lúc chịu phạt, chủ nhiệm khoa còn đứng trên bục chào cờ cố gắng tiêu diệt tinh thần chiến đấu của họ.
“Trường tôi đã biết hết kế hoạch bí mật của các anh rồi, nếu có ai dám nộp giấy trắng trong kỳ thi ngày mai, không cần biết bao nhiêu người, tất cả đều sẽ bị xử lý theo nội quy trường học, các anh đừng ôm tâm lý may mắn.”
“Nếu sĩ số quá đông, chúng tôi sẽ cân nhắc đến việc mời phụ huynh đến đón các anh về, không học hành đàng hoàng, chỉ biết giở ba cái trò vặt, thế thì thôi khỏi học làm gì!”
Cùng lúc đó, hệ thống chủ cũng gửi một dòng thông báo ấm áp tới.
[Nếu rơi vào kết cục “bị phụ huynh đón về”, sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.]
Nhóm thực tập sinh: “…”
Biết ngay mà!
Mấy cấp S và những người cấp B biết rõ trong lòng, thở dài một hơi.
Chuyện hùa nhau phản kháng chẳng hề lạ trong phó bản tập thể, hệ thống chủ đã tổ chức cuộc thi thực tập sinh kinh dị, tạo ra phó bản tập thể, đương nhiên cũng lường trước những hướng phát triển trong tương lai.
Dù NPC không ra tay thì kết cục thế này, không có gì ngạc nhiên cả.
Ít nhất với những người như Phạm Trác, bọn họ đã sẵn sàng cho tình huống đang thi bị NPC làm khó, bây giờ chẳng qua như một lần kiểm nghiệm thôi.
Bọn họ im lặng, những người khác cũng nín thinh, nhất là nhóm học sinh xếp chót mỗi lớp.
Cuộc phản kháng tập thể không khả thi, trong phút chốc chẳng ai nghĩ được cách gì tốt hơn, kỳ thi ngày mai chắc sẽ diễn ra như thường lệ, buộc phải có một lớp chết ở đây, chết trên nền xi măng xám mà họ đang giẫm lên.
Đây mới là kỳ thi tháng đầu tiên thôi.
E rằng sau khi phó bản tập thể này kết thúc, chẳng ai dám chắc số người sống sót được đến phân nửa hay không.
Trong bầu không khí căng thẳng, thời gian một buổi sáng lặng lẽ trôi qua.
Hiện tại mới nửa ngày, bọn họ còn phải chịu phạt thêm nửa ngày nữa.
Mặt trời càng ngày càng lên cao, nhiệt độ càng lúc càng nóng.
Rõ ràng là mặt trời mùa đông nhưng kết hợp với tư thế đứng, ai cũng nóng đến mồ hôi nhễ nhại trên đầu.
Gồng mình đứng nguyên buổi sáng, dù là thực tập sinh cũng sắp chịu hết nổi.
Nhiều người tố chất cơ thể kém, đã bắt đầu choáng váng.
Thậm chí vài người thiếu máu ngất xỉu nằm trên đất, bị trợ giảng lôi qua một bên như chó chết, giội thùng nước lạnh cho tỉnh, tỉnh rồi phải tiếp tục quay lại đứng phạt.
Có người đứng không vững, không nhịn được thò tay gãi ngứa, ngay lập tức ăn một roi.
Những cây roi này rất tinh, chuyên chọn chỗ nào nhiều thịt để ra tay, mặc dù đánh xong không thấy máu nhưng đau bứt rứt mãi, phải nghỉ ngơi vài ngày mới khỏi hẳn.
Buổi trưa, chủ nhiệm khoa cầm micro tiếp tục đe dọa, dụ dỗ họ.
“Nếu các anh chịu khai ra kẻ chủ mưu đằng sau kế hoạch phản kháng tập thể này, các anh sẽ không cần chịu phạt cực khổ mà còn được về nghỉ một ngày.”
Kẻ chủ mưu à?
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Trong lòng mọi người đều biết rõ, kế hoạch là do các lớp trưởng nghĩ ra.
Nhưng trong đó có hai lớp trưởng không chỉ là cấp S, mà còn là người lãnh đạo trực tiếp của rất nhiều người, không ai dám đắc tội.
Vốn không cho livestream ở những nơi ngoài lớp học, nhưng vì đây là hành vi mang tính toàn trường, nên hệ thống chủ đã mở một phòng livestream chung.
để đám Người sống sót không tham gia kế hoạch thực tập sinh kinh dị, đang sống trong vòng lặp vô hạn được xem trực tiếp hiện trường.
Ngay khi mấy câu dụ dỗ của chủ nhiệm khoa vang lên, khán giả lập tức chửi sấp mặt.
[Ọe, đm trò này tởm vãi, thằng già độc ác!]
[Không khai chủ mưu thì liên lụy cả đám, đúng là giết người không thấy máu, tôi cay nhất là thủ đoạn này, ghét nhất trên đời.]
[Ác độc quá, đíu biết chúc gì tốt, thôi tao chúc cái trường này sớm ngày đóng cửa!]
[Haiz, chơi chiến thuật tâm lý hãm thế này cơ mà, bây giờ có hơn một nghìn người trên sân tập, chỉ cần một người không nhịn được… Lúc trước truyền tin cũng có người buột mồm còn gì, tôi thấy không ổn lắm, vì lòng người thật sự rất khó trải qua thử thách.]
Thấy bọn họ im thinh thít, các giáo viên cũng không có ý định hỏi ngay.
Vì bọn họ biết rõ, học sinh chỉ ngoan ngoãn nghe lời khi đứng bên bờ vực sụp đổ, lâm vào đường cùng.
Đây chẳng phải mục đích của tra tấn sao? Lợi dụng điểm yếu trong lòng người khác, đánh nát phòng thủ tâm lý, đúng là một nước cờ thấu đáo.
Bây giờ mới nửa ngày, vẫn còn nửa ngày nữa.
Tư thế quân đội không khó, nhưng không được nhúc nhích cả ngày thì khó như lên trời.
Thực tập sinh cũng là người, những người chưa cường hóa thể lực chẳng khá hơn người thường là bao.
Nhiều người đã có vài vết đỏ trên cánh tay.
Tin chắc rằng, nếu cứ đứng yên thế này thì không khó để thấy máu đổ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Vất vả lắm mới trụ được tới chiều, chủ nhiệm khoa lại thông báo hoãn cuộc thi ngày mai.
Nếu hôm nay chưa khai ra kẻ chủ mưu, bọn họ sẽ phải đứng đến nửa đêm.
Thậm chí không chỉ hôm nay, mà cả ngày mai, những ngày sau cho đến khi khai ra kẻ chủ mưu.
Thông báo đó khiến các thực tập sinh bất mãn.
“Có phải chúng ta nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này đâu, tại sao chúng ta phải chịu phạt chung chứ?”
“Đúng đó, biết trước vụ này ai mà thèm đồng ý.”
“Bọn mình chả làm gì sai cả, do cái phòng ký túc nào đấy làm liên lụy mọi người chứ bộ.”
Khi một người gặp phải tình huống bị vạ lây, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là bản thân.
Chẳng qua nhóm lãnh đạo toàn là nhân vật lớn không dễ chọc, trong trường hợp không ai đứng ra làm chim đầu đàn, mọi người đành chọn nhẫn nhịn.
Thực tập sinh cấp B kiên trì lâu như vậy, trong lòng cũng có điều kiêng kỵ, nếu là người mới, chắc lúc chủ nhiệm khoa hỏi đã khai hết rồi.
Tuy nhiên chỉ sau mười phút, tình thế đầy nguy cơ này đã hoàn toàn bị phá