“Một, hai, ba, cố lên!”
…
Dạ tộc cũng có vài tài liệu ghi chép về Gia Cát Ám.
Quan trọng nhất trong đó, là lai lịch của hắn ta.
Vì đĩa Thái cực bát quái, nhiều người đồn đoán hắn ta là học trò được Quỷ Cốc Tử tuyển chọn.
Năm đó Quỷ Cốc Tử bỏ mình, mười năm trôi qua, những người đồng hành với ông cũng bị diệt toàn quân, không còn nhiều ghi chép.
Rốt cuộc Quỷ Cốc Tử đã để lại nhiệm vụ gì cho học trò của mình? Chẳng ai biết cả.
Nhưng đây chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là mọi người không nghĩ Gia Cát Ám là người tốt.
Riêng điều này, bọn họ hoàn toàn nhất trí với quan điểm của Tông Cửu.
Dù Quỷ Cốc Tử để lại nhiệm vụ, nhưng Gia Cát Ám đâu giống kẻ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mức độ cảnh giác của các thế lực với hắn ta gần như chạm mốc cao nhất.
Chắc No.2 cũng không đoán được, em Cửu trong tuổi thơ đã thân quen với cả hai nhân vật mà hắn ta vừa nhắc.
Ngày thứ ba sau cuộc trò chuyện với Phạm Trác, kỳ thi tháng bị hoãn đã tới.
Vẫn thời gian, địa điểm ấy, thậm chí thời tiết cũng âm u như trước.
Các thực tập sinh chuyển bàn ghế ra sân tập theo chỉ đạo, xếp thành hàng cột ngay ngắn kín cả sân.
Sắp tới giờ kiểm tra, bầu không khí căng thẳng nặng nề.
Lần này không phải kỳ thi đánh úp không kịp chuẩn bị như đợt kiểm tra lần trước, mà là lúc thật sự nhìn vào thực lực.
Qua ô cửa sổ, Tông Cửu thấy nhóm trợ giảng đang tra xét sân tập, lần lượt kiểm tra từng bàn xem có vấn đề gì không, một khi phát hiện có vấn đề sẽ phải đổi nguyên bộ bàn ghế.
Ảo thuật gia tóc trắng ngoảnh đầu lại, ánh mắt đầy áp lực lướt qua tất cả học sinh.
“Sắp đến giờ thi rồi, tôi không nói thêm lời thừa thãi.
Kỳ thi này không chỉ liên quan đến mạng sống của bản thân các cậu, mà còn liên quan đến sinh mệnh của tất cả thực tập sinh trong lớp.”
“Tổng cộng thời gian làm bài chỉ có bốn tiếng, chắc chắn không thể làm hết đề chín môn và đề Olympic.
Cứ theo những gì chúng ta đã phân tích, trước tiên hãy làm bài điền vào chỗ trống.
Ưu tiên những bài biết làm, bỏ hết những bài không biết làm, tốn thời gian dài.”
Tông Cửu đặc biệt nhìn từng thực tập sinh có thành tích xếp chót, “Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nếu thật sự không biết làm thì cứ bình tĩnh, điền thêm vài chữ vào bài trên, cũng có thể làm đề chính trị trước.”
Nhắc tới đây, phải nói môn chính trị là kỳ cục nhất trong chín môn này.
Mỗi lần học tiết chính trị, chẳng khác gì ăn một phát đấm.
Tuy giá trị quan của thế giới phó bản khác với giá trị quan của thế giới bình thường cả trăm lần, nhưng bóp méo đến độ này thì đúng là lần đầu nhìn thấy.
Trong thế giới này, khoa học kỹ thuật thay đổi từng ngày, nên các nhà xã hội học và nhà khoa học đã bắt đầu nghiên cứu, tìm ra cách để tăng lực lượng sản xuất xã hội lên mức tối đa.
Dưới trào lưu tư tưởng chủ nghĩa vị lợi* đó, pháp luật và chính sách mới đã được đưa ra.
(*Chỉ hướng đến hiệu quả và lợi ích.)
Sau khi tham khảo vô số tài liệu, quan sát nhiều thí nghiệm, các nhà xã hội học đã chia con người thành hai loại.
Một loại là có ích cho xã hội, một loại là không có ích cho xã hội.
Các chuyên gia kiên quyết cho rằng, những người có ích cho xã hội sẽ bộc lộ những đặc điểm hữu dụng với xã hội ngay từ khi còn nhỏ.
Họ cũng tin chắc rằng, chỉ có những người học tập tốt, tiến bộ vượt bậc, thi đậu đại học mới là trụ cột của xã hội này trong tương lai.
Còn những người không có ích lợi gì cho xã hội chính là học sinh hư, suốt thời học sinh chỉ biết nghịch ngợm gây chuyện, không chăm chỉ học hành, yêu sớm và đánh nhau.
Loại người này dù ra trường cũng là cặn bã của xã hội, không đóng góp được chút gì.
Dần dần theo thời gian, tư tưởng đó đã thấm nhuần vào mọi thành phần.
Là cái nôi được công nhận của nhân loại, trường học đương nhiên đứng đầu sóng ngọn gió.
Rất nhiều chuyên gia phe cực đoan còn kiên định cho rằng, những người không có ích với xã hội sống tiếp cũng không thể tạo ra giá trị, chi bằng chết đi, thêm chút phân bón hoa cho thiên nhiên.
Dưới ảnh hưởng của bầu không khí đó, các trường trung học trọng điểm lập tức soạn hợp đồng sinh tử, phụ huynh muốn cho con vào học phải ký tên xác nhận, sống chết cũng không truy cứu trách nhiệm.
Phụ huynh đương nhiên hy vọng con mình nổi bật hơn người, bọn họ không hề biết mình đã đưa đứa trẻ vào địa ngục thế nào.
Tư tưởng xã hội chủ đạo của phó bản đã được ghi lại một cách trung thực vào sách giáo khoa, những học sinh được đào tạo trong hoàn cảnh này lớn lên sẽ trở thành người ủng hộ lối nghĩ tương tự, cho rằng chuyện khôn sống vống chết là đương nhiên.
Tóm lại học môn chính trị thực sự rất khiến người ta phát cáu, nhưng vì điểm số nên đành nhẫn nhịn.
Ngay sau đó, trợ giảng ra lệnh cho các học sinh làm bài thi.
Trước yêu cầu mạnh mẽ của cả lớp, Tông Cửu miễn cưỡng đập hai tay với họ.
“Một, hai, ba, cố lên!”
Cổ vũ nhau xong, Tông Cửu còn đặc biệt dặn dò số 99 được cậu dạy kèm hai mươi mấy hôm nay.
Nếu là lớp khác, mấy người cuối lớp thường là những thành phần bị cô lập.
Mỗi mình lớp 9, không những bầu không khí khá hài hòa mà ngày nào cũng dạy kèm cho các bạn hạng bét.
Cơ mà thành tích vẫn chẳng tăng, được cái càng thân với nhau hơn.
Ở chung hơn một trăm ngày trong phó bản địa ngục như này, giờ mới ba mươi ngày mà tình hữu nghị cách mạng đã hình thành.
Các lớp khác rất kiêng dè việc gian lận, chỉ sợ mấy tên thành tích kém liên lụy đến mình, lớp 9 thì ngược lại, gần nửa số học sinh xung phong nói muốn giúp các bạn hạng chót gian lận.
“Chú ý một chút, rủi ro quá lớn, thôi bỏ vụ này đi.”
Nếu bị phát hiện gian lận sẽ bị đánh không điểm tất cả các môn, đúng là quá mạo hiểm, sơ sẩy chút sẽ liên lụy cả lớp, Tông Cửu nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn ra mặt ngăn cản.
“Đừng căng thẳng, thi cho tốt, phát huy trình độ là được.”
Sau khi tất cả thực tập sinh đi xuống, Tông Cửu đặc biệt tiếp thêm động lực cho số 99.
Mặc dù cậu cố gắng rất lâu vẫn không thể kéo thành tích số 99 lên, nhưng anh chàng này thật sự là một người tính tình không tệ.
Thành tích học tập hơi kém, nhưng chả hiểu sao quan hệ với bạn cùng lớp lại rất tốt, còn kết được một nhóm đồng minh.
Nghe nói có mấy thế lực trong lớp muốn chiêu mộ số 99, sau khi phó bản này kết thúc.
Anh chàng này đã ở vòng