(Thà chết không buông)
Dưới ánh trăng thảm đạm, một mũi tên dữ tợn cắm trên lưng Từ Trường Khanh, vết máu đỏ thẫm nhuộm một thân bạch y thành sắc đỏ. Gió đêm lạnh lẽo lẫm liệt, như đao sắc xẹt qua đôi mày, như kim châm đâm thẳng vào mắt. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng ngưng đọng giữa đêm đen tiêu điều.
Trời cùng đất, yên tĩnh cùng chết chóc.
“Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!” Tiếng kêu gào vang vọng chân trời, quanh quẩn sơn lâm. “Đậu Phụ Trắng… tỉnh lại… Đồ ngốc, trúng tiễn vì sao vẫn ương ngạnh chịu đựng, vì sao không sớm nói cho ta biết?” Đáng tiếc, không đợi Cảnh Thiên suy nghĩ được bất cứ thứ gì, truy binh như lang hổ từ phía sau đã ào ào xuất hiện phía bên kia sơn đạo.
Cảnh Thiên lòng thầm căng thẳng, giận dữ nhìn truy binh đang từng bước tiến đến. Nhưng mà, sau một khắc, hắn nhìn lại Từ Trường Khanh trong lòng mình thần sắc ảm đạm không một tia huyết sắc, lòng không khỏi chấn động, “Nếu như huynh chết rồi, ta chiến đấu tiếp vì cái gì?” Một tiếng thở dài, sát khí đầy mặt nhất thời hóa thành chán chường tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, bạch y trong lòng thân thể hơi run. Tuy rằng chỉ là một tiếng hô hấp thật khẽ, nhưng cũng thanh thanh sở sở biểu hiện một sinh mệnh tồn tại. Cảm giác vui sướng nhất thời tràn ngập đại não Cảnh Thiên, Trấn Yêu Kiếm một đường ra khỏi vỏ.
Từ Trường Khanh mất máu quá nhiều, thần trí dần mơ hồ, nhưng cái ôm ấm áp của Cảnh Thiên, hòa cùng nhịp đập trái tim cuồng loạn, một tiếng lại một tiếng kích thích đôi tai của y. Trăm sông ngàn núi, hồng trần phàm tục, không cần biết đi đâu về đâu, ta chỉ cần có huynh bên cạnh. Một tia thanh tỉnh cuối cùng phiêu tán vào trong gió, tất cả đều rơi vào yên tĩnh.
Lạnh lùng giằng co, Hạ quân vô thanh vô tức vây quanh ngày càng nhiều. Kẻ đứng đầu là đại tướng quân Đậu Đức Vỹ, hắn vung tay ra hiệu, một đội cung nỏ dàn thành hàng ngang, cường cung trong tay chúng nhất tề lên dây, nhắm thẳng vào Cảnh Thiên đang đứng trang nghiêm không nói.
“Bạch y nhân đó là nhân vật quan trọng của Đường quân, là Đại Đường đệ nhất xạ thủ, đại tướng quân dưới trướng Lý Thế Dân Lý Tĩnh, người này nhất định phải bắt sống để quân ta thị uy…” Trong hàng ngũ đối phương có tiếng nhắc nhở, “Còn tên thanh sam nhân kia, đừng xem thường hắn, hắn cũng là đường chủ Đường Quân Phong Hành Đường. Chính hắn dẫn quân đốt lương thảo chúng ta, thù này nhất định phải báo.”
“Đường quân kia, các ngươi nếu chịu đầu hàng Hạ Vương, chúng ta ——”
Đối phương còn chưa dứt lời, Cảnh Thiên bỗng nhiên cười dài một tiếng, tiếu ý khinh nhờn trên khóe môi ngày càng dày đặc: “Nằm mơ!” Hắn vốn dĩ tay trái ôm Từ Trường Khanh, tay phải cầm trường kiếm, nghe được Hạ quân chiêu hàng cũng không kiềm chế nổi, “xoẹt” một tiếng, trường kiếm khuya giữa không trung thành một đường vòng cung, quét gẫy vô số cung nỏ đang chờ phát động, “Không sợ chết cứ lên!”
Hàn quang băng lãnh tỏa ra đầy thân kiếm, lấp lánh mâu trung đen sẫm của Cảnh Thiên, phảng phất thiêu lên ngọn lửa dữ dội.
Cảnh Thiên, Đậu Đức Vỹ hai người nhìn nhau, ánh mắt sắc bén rét buốt.
Một cái chớp mắt này, gió giục mây vần, đất chuyển trời rung.
Gió đêm mênh mông, Hạ quân đao thương san sát, đuốc cháy bừng bừng. Hừng hực giữa màn hỏa diễm, Cảnh Thiên phóng mâu quang như kim qua giáo mác, sát khí lẫm liệt.
“Chỉ bằng các ngươi,