Vách đá lởm chởm dựng đứng, tuyệt cốc sâu thẳm tĩnh mịch ngàn năm. Chỉ nghe âm thanh phá không vun vút, hai bóng người ôm nhau từ vách núi rơi thẳng xuống. Tia lửa văng tung tóe, thanh sam nhân nắm chặt trường kiếm, tại tường đá cắm một cái thật sâu.
Cảnh Thiên gồng tay phát lực, hai chân đạp loạn, khó khăn lắm mới giẫm lên được một chỏm đá nhô ra, miễn cưỡng kìm lại cơn đau quặn thắt trong bụng. Hắn nhìn lên đỉnh núi cao vút trên kia, sớm đã bị sương mù vây kín, bên tai mơ hồ nghe được một thanh âm truyền đến: “Vách núi hiểm trở như vậy, nhảy xuống nhất định sẽ chết, chúng ta trở về phục mệnh… Tất cả do Lý Thuần Phong ta chịu trách nhiệm.”
Cảnh Thiên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, người này rốt cuộc không đến nỗi quá tồi tệ.
Trấn Yêu Kiếm cắm vào đá ba phân, vừa vặn treo họ tại một khe đá hiểm trở, tay trái Cảnh Thiên vẫn ôm chặt Từ Trường Khanh, tay phải gắt gao nắm Trấn Yêu Kiếm không dám có chút buông lỏng, bởi vì hai người hiện tại trên không tới trời, dưới không chạm đất, chỉ hơi sơ suất một chút liền lập tức rơi xuống đáy sâu muôn trượng. Thời gian dần trôi qua, tay phải hắn ngày càng vô lực, thân thể ngày càng nặng, Từ Trường Khanh trong lòng sắc mặt ngày càng tái nhợt, mà nhỏm đá dưới chân ngày càng lung lay.
“Két két”, nương theo tiếng kiếm cắt đá, thân thể hai người tuột xuống một chút, đá dưới chân ào ào vụn ra.
“Không được! Tuyệt không thể buông tay!”
Cảnh Thiên biết rõ rằng, trong lòng mình là Từ Trường Khanh, trận đánh cuộc sinh tử này không chỉ liên quan đến tính mệnh của hắn, mà còn là tính mệnh của người hắn tâm ái nhất, tất cả đè nặng lên cánh tay phải đang không ngừng run rẩy. Hắn chỉ dựa vào chấp niệm bất diệt ấy mà kiên trì chống đỡ. Thời gian mỗi khắc trôi qua, kiên trì của hắn lại hao mòn đi một phần.
Mà Từ Trường Khanh thì sao?
Giữa mảng hỗn loạn, Từ Trường Khanh cố níu lấy một tia thanh tỉnh, lòng y chợt lo lắng, rồi lại chợt ảm đạm. Không ai hiểu tình cảnh này hơn y, cũng không ai gánh trên vai trọng trách nhiều hơn y. Lần này nếu Cảnh Thiên có chút nào thương tổn, y sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Thục Sơn, của thương sinh thiên hạ.
Gió đêm âm lãnh.
Cảnh Thiên vẫn tại vách núi tiếp tục giằng co, đầu óc hắn bắt đầu hoa lên, lực cánh tay cũng dần tiêu thất.
“Buông ta ra…” Ngón tay băng lãnh của Từ Trường Khanh vô lực tách ra cánh tay Cảnh Thiên, y nỗ lực khuyên giải đối phương, “Dùng Niếp Vân Thê, ngươi vẫn còn cơ hội… bay lên…”
“Không buông, chết cũng không buông! Rõ ràng huynh vừa nhắc nhở ta ‘chí tử bất du’, huynh hiện tại lại muốn bỏ rơi ta, huynh là tên lừa gạt!”
“Khụ khụ…” Từ Trường Khanh trong vòng tay hắn liên tục ho khan, ngữ khí nhàn nhạt vài tia khổ sở, “Ngươi nói dối lừa người khác, chẳng phải cũng là tên lừa gạt? Đường cô nương tại thành Du Châu đã từng nói cho ta biết, ngươi ngoại trừ khi dễ Mậu Sơn huynh đệ, còn thường xuyên lừa gạt nữ tử, chưa bao giờ chuyên tâm thích qua một người. Ta trước nay đều không tin… hiện tại…”
“Không phải, là Trư bà đó nói sạo!” Cảnh Thiên liều mạng quát.
“Ngươi… thích… gạt người!” Cheo leo vách núi, gió thổi thê lương, khiến cho thanh âm yếu ớt của Từ Trường Khanh càng trở nên mơ hồ, “Ta… thực sự… hận ngươi… Ta đời này… chỉ hận một người…”
“Đậu Phụ Trắng!” Cảnh Thiên nghe vậy lòng chấn động, cả kinh nói, “Huynh nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
“Cho nên… đừng… đến làm phiền ta nữa, đừng làm cho ta… chết cũng không yên!” Thanh âm Từ Trường Khanh trước sau vẫn trầm tĩnh đạm nhạt, “Buông ta ra… Có được hay không?”
“Không ——” Cảnh Thiên chợt thấy sức ép trên thân giảm đi, nguyên lai, Từ Trường Khanh đã chủ động buông lỏng cổ tay. Đột nhiên, tố y khinh quyển, sương mù dày đặc vây kín bầu trời, bạch sắc nhân ảnh phảng phất như gió nhẹ thoảng qua, nháy mắt chìm vào biển mây mênh mông mù mịt.
“Đừng ——”
Lòng Cảnh Thiên chấn kinh, không kịp suy nghĩ gì liền nhảy xuống, kiệt lực đuổi theo hồng trần lệ nhỏ nhoi đang lạc vào giữa mênh mang đất trời. Một khắc cuối cùng, tay hắn khó khăn lắm mới bắt được thân thể quen thuộc kia, lần thứ hai ôm chặt Từ Trường Khanh vào lòng, hắn vui sướng điên cuồng, “bịch” một tiếng, hai người tiếp theo đụng phải một vật thể cứng rắn.
“Hình như là… Trấn Yêu Kiếm thông linh!” Cảnh Thiên còn chưa kịp phản ứng, va chạm cực đại đã khiến hắn đau đến hôn mê bất tỉnh.
Chẳng biết qua bao lâu, Cảnh Thiên rốt cuộc lo lắng chuyển tỉnh.
Dưới thân có cảm giác mềm mại như chăn đệm, thì ra hắn đang nằm trên tầng tầng lớp lớp lá khô trăm năm tích lại. Trước mắt là khe sâu giam cầm, cành khô cây lớn che thiên tế nhật, ánh dương yếu ớt xuyên qua khe lá chiếu xuống.
Cảnh Thiên xoay người ngồi dậy, giơ cánh tay chậm rãi nâng Từ Trường Khanh, cẩn thận để y gối lên đầu gối của mình. Đoạn tên vẫn cắm trên lưng Từ Trường Khanh, may mà bắn trật vài phần, chỉ cần lệch sang một chút sẽ trúng tim.
“Đồ ngốc, tại sao nhất định tranh ngồi sau ta. Một tiễn này đáng ra phải bắn vào ta, huynh tranh cái gì mà tranh, lần nào cũng ra vẻ oai phong gì chứ… Đồ ngốc! Ngu ngốc!” Cảnh Thiên liên tục cằn nhằn, “Đậu Phụ Trắng, huynh nhẫn một chút, nhổ tên có điểm đau nhức. Nhẫn một chút là tốt rồi!”
Lúc hắn cắn răng rút ra mũi tên cắm vào tận xương, Từ Trường Khanh không những không kêu la, mà ngay cả rên cũng không rên một tiếng. Y trước sau đều hôn mê, mũi tên dữ tợn trên lưng, huyết sắc kinh dị, nháy mắt lại tràn ra nhiễm đỏ một thân bạch thường.
Cảnh Thiên luôn mang theo Kim Sang Dược tùy thân, lúc này vội vã lấy ra xoa lên miệng vết thương của y, thế nhưng đảo mắt toàn bộ dược bôi lên đều bị nhiệt huyết cọ rửa sạch sẽ. Cảnh Thiên luống cuống tay chân, hắn đã học cách thức điểm huyệt cơ bản, nhưng lại không biết dưới loại tình huống này nên cầm máu thế nào. Hắn chỉ có thể dựa vào ký ức, điểm lung tung toàn bộ đại huyệt trên lưng Từ Trường Khanh, đến lúc tiên huyết ngừng chảy, Cảnh Thiên đã mồ hôi lạnh đầy đầu, lòng thầm nghĩ: Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng không điểm sai huyệt vị.
Dưới ánh trăng, đầu mũi tên ngân sắc vừa rút ra có điểm lam quang – độc!
Trên mũi tên cư nhiên có tẩm kịch độc!
Tim Cảnh Thiên bắt đầu đập loạn, nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy xa xa, giữa đám lá khô mơ hồ lộ ra một bình ngọc màu xám. Hắn chợt nhớ lại, ngay chính thời khắc treo mình trên vách đá, có một vật màu xám từ đỉnh núi rơi thẳng xuống, lạc vào bóng đêm.
Lúc đó không có lưu ý, giờ tinh tế đánh giá lại, chẳng lẽ đó là thứ Lý Thuần Phong tận lực lưu lại – Giải dược!
Dựa theo ngôn hành cử chỉ của Lý Thuần Phong đêm đó, cùng với đánh giá của Đậu Phụ Trắng đối với hắn, người này tựa hồ không tính là độc ác âm hiểm. Đại khái hắn cũng không muốn nhìn thấy Đậu Phụ Trắng mất mạng như thế, khiến hắn từ nay không còn đối thủ ngang tài, cho nên mới dụng tâm lưu lại giải dược. Mặc kệ, đã có dược ở chỗ này, ngựa chết cũng biến thành ngựa sống. Huống hồ hắn cẩn thận quan sát, bột phấn trong bình có hương thơm thanh u thuần hậu, tựa hồ không phải độc dược trí mạng.
Cảnh Thiên đảo mắt bốn phía, tiện tay bắt lấy một con chuột đồng, hắn đem con vật nhỏ này thử dược, thấy nó vui vẻ như trước không hề hấn gì, mới yên tâm bôi lên vết thương của Từ Trường Khanh.
Quả nhiên hữu hiệu, không lâu sau, Từ Trường Khanh dần bình ổn hô hấp.
Nơi đây không có vết chân, tùng lâm rậm rạp không thấy ánh mặt trời, ngoài tiếng thông reo trận trận, có thể nói là âm u tĩnh mịch. Cảnh Thiên quan sát địa hình bốn phía xung quanh, thâm cốc hẹp dài, vách đá dựng đứng, dĩ nhiên hoàn toàn không nhìn được thông đạo thoát ra.
Lẽ nào, ta cũng Đậu Phụ Trắng sẽ bị vây khốn đến chết ở chỗ này?
Thế nhưng, vô luận thế nào, hai người giữa vực sâu vạn trượng tìm được đường sống, cũng đã là hạnh sự ở đời.
Cảnh Thiên lục lọi trong người lấy ra chiếc nhẫn Tu Di, lại lấy ra tín đồng hỏa tiễn duy nhất rồi đốt lên. Hỏa tinh bùng cháy mang theo tiếng rít sắc nhọn, một