Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Châm phong tương đối


trước sau

Thường Dận vô cùng lo lắng cho an nguy của Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên.

Hạ quân nửa đêm bất ngờ xuất kích, chẳng những không thể một trận toàn thắng, trái lại tổn thất hơn một vạn quân, mấy tòa lương khố ở hậu phương đều bị đốt sạch, tuyệt đối không dám tùy tiện xuất binh lần nữa. Nhưng Đường quân thắng lợi chiến dịch này, tình hình cũng không khá hơn, hao binh tổn tướng vô số, quân doanh chật ních thương binh.

Thường Dận mấy lần hỏi qua huynh đệ Phong Hành Đường, đều nhận được một câu trả lời, “Đường chủ vốn dĩ cùng chúng ta đột phá vòng vây, sau đó lại vô duyên vô cớ vòng trở lại cứu người, chúng ta liền mất đi liên lạc.”

Lý Thế Dân cho người lục soát khắp chiến trường cũng không phát hiện thi thể Từ Trường Khanh hay Cảnh Thiên. Hai người võ công cực cao, nếu như không thấy thi thể, khả năng đã đột phá vòng vây thoát ra rồi, chỉ là chưa kịp trở về mà thôi.

Trình Giảo Kim khập khiễng một chân, chống gậy đi khắp nơi tìm kiếm, Từ Trường Khanh là vì cứu hắn mới bỏ ngựa tự chiến, hãm sâu vào lòng địch. Trình Giảo Kim cứ nghĩ đến đây, tâm trạng lại buồn nản muốn giậm chân mấy phát. Nhưng Thường Dận lại an ủi hắn, nói đại sư huynh võ công pháp thuật đều là nhất lưu, ngươi không cần quá tự trách. Tuy nói thế, nhưng hai ngày trôi qua, Thường Dận lãnh tĩnh cũng bắt đầu có lửa đốt trong lòng.

Cho đến khi Lương Thụ Nguyên thẩm vấn hết tù binh Hạ quân, thu được một chút tin tức, Thường Dận đã không còn trấn tĩnh được nữa, sắc mặt đều biến thành màu xanh. Hắn vội vã bẩm báo Tần Vương, trực tiếp lĩnh năm mươi quân sĩ hướng thẳng phía Tây mà đi. Đoàn người giờ Dần xuất phát, giờ Thìn trở về, lúc về ngoại trừ mang theo Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên, còn có thêm Tiêu Ánh Hàn, Thủ Nhất, Thủ Chính, cùng hơn ba mươi Thục Sơn đệ tử khác.

Đệ tử Thục Sơn cố nhân gặp lại nguyên bản là hỉ sự đáng mừng, chỉ là Từ Trường Khanh vẫn còn mê man, mừng rỡ nhất thời chuyển thành lo lắng bất an.

“Khi nào đại sư huynh có thể tỉnh lại?” Sáng sớm ngày thứ hai, Thủ Nhất tiến đến, sốt ruột hỏi thăm.

“Không biết.” Cảnh Thiên trắng đêm trông giữ bên giường Từ Trường Khanh, trừng mắt hướng kẻ liên tục càu nhàu bên tai mà gắt, “Khi nào tỉnh tự nhiên sẽ thông báo với các ngươi.”

“Đại sư huynh vẫn chưa tỉnh sao?” Buổi tối ngày thứ hai, Thủ Chính vén rèm đi vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Không biết!” Du Châu lão bản cơm nước không màng, ôm đầu mệt mỏi nhìn người trên giường vẫn nằm yên bất động, “Tỉnh lại sẽ báo với các ngươi.”

“Đại sư huynh rốt cuộc làm sao?”Nửa đêm ngày tiếp theo, Thường Hoài vừa ngáp vừa xoa con mắt, buồn ngủ mông lung đi đến, “Nếu như chỉ là trúng tên, sớm đã tỉnh lại rồi. Thế nào đến bây giờ…”

“Ta làm sao biết được!” Cảnh Thiên vành mắt thâm đen sưng phù, thần tình hoảng hốt, “Tuy rằng mạch tượng y rất yếu, nhưng hơi thở bình ổn không giống người đang lâm nguy, chỉ có chung quy vẫn không tỉnh.”

“Có thể đại sư huynh quá mệt mỏi rồi, muốn hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.”

“Ừm, ta cũng nghĩ thế.”

“Như vậy, ta đến trông đại sư huynh, Cảnh đại hiệp ngươi nghỉ ngơi trước đi.”

“Ta không phiền, tự ta trông y mới yên tâm.”

Ngày thứ ba, trong doanh trướng của Từ Trường Khanh.

“Vì sao còn không tỉnh?” Cảnh Thiên rất nhanh nắm chặt bàn tay, ngăn lại lửa giận trong lòng, đấm một quyền thẳng xuống án kỷ, “Mấy tên lang trung các ngươi đều là lũ ăn hại.”

Tiêu Ánh Hàn ngồi ở một góc doanh trướng, lạnh lùng nhìn thái độ của Cảnh Thiên, phất tay cho lui mấy tên lang trung mồ hôi nhễ nhại. Hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Cảnh Thiên.

Trong trướng, tĩnh mịch nặng nề.

“Ngươi nhìn ta làm gì?”

“Sư đệ vì sao bất tỉnh, ngươi phải rõ ràng hơn bất cứ ai.” Tiêu Ánh Hàn lạnh nhạt nhả ra vài chữ.

“Ta rõ ràng cái gì? Ta mà rõ ràng sẽ không liền một ngày một đêm chôn chân tại chỗ này.”

“Ngươi đã làm gì sư đệ, chính ngươi còn chưa rõ ràng? Tại thạch động khi ta gặp được các ngươi, y phục của sư đệ còn chưa tề chỉnh …”

Nghe được lời này, Cảnh Thiên giận dữ bật cười, thanh âm có chút bén nhọn chói tai, “Trách không được lúc ấy ngươi đột nhiên xuất thủ đánh ta! Tiêu Ánh Hàn, ngươi dùng cái đầu mà ngẫm lại, y đã bị thương thành như vậy, ta có thể làm cái gì? Ta đã làm cái gì? Ta mà làm được thì đã tốt rồi. Mẹ nó, ta nếu như thật sự đã làm cái gì, y còn có thể biến thành cái dạng này sao? Lão tử sớm đã đem y đóng gói khiêng về Du Châu rồi.”

“Ngươi trước đây – đã làm cái chuyện thật tốt, hại sư đệ kiếp này võ học, nội lực, tu vi đều không tăng tiến nổi nữa.”

“Ngươi nói cái gì? Y là… vì như vậy… không bao giờ… có thể nữa… Nhưng y nói, là do y luyện công không cẩn thận tổn thương đến kinh mạch, cho nên không thể đề thăng công lực. Y gạt ta!”

“Ngươi hại sư đệ như vậy, y sợ ngươi bứt rứt, cho nên mới giấu diếm chân tướng với ngươi. Y là Thục Sơn chưởng môn tương lai, ngươi có biết võ học, nội lực, tu vi đối với y có ý nghĩa thế nào? Ngươi nếu thực tình muốn nghĩ cho y, thì không nên bức bách y phá giới, để đến sai lầm không cứu vãn được.”

“Đây là chuyện tình giữa ta và y, ngươi chỉ cần quản cho tốt chuyện của ngươi cùng Trầm Trạch là được. Ta cũng không tin, các ngươi tình nồng lưu luyến, lại không từng phát sinh cái loại sự tình này…”

Tiêu Ánh Hàn khoanh tay cười lạnh, “Trầm Trạch tuy là người trong Ma giới, nhưng cũng là quân tử. Vô luận ngươi tin hay không, ta cùng hắn nhiều năm trôi qua, đều không phát sinh chuyện gì quá phận.”

Cảnh Thiên ngạc nhiên nhìn người đối diện, mâu trung hiện lên một tia chế giễu, một lúc lâu sau hắn mới lạnh lùng nói, “Thục Sơn đệ tử, quả thực một người so với một người càng là gỗ mục! Ngươi cho rằng nam nhân khắp thiên hạ đều giống như các ngươi tu luyện thành thanh tâm quả dục? Người Trầm Trạch yêu rốt cuộc là ai, chỉ sợ chính ngươi cũng không biết.”

“Có ý gì?”

“Không có ý gì, nói mò thôi, đừng tưởng thật!”

Trong bóng tối, Tiêu Ánh Hàn, Cảnh Thiên hai người bốn mắt nhìn nhau, mâu trung bừng bừng nộ khí.

“Tiêu Ánh Hàn, ngươi hoài nghi ta, ta ngược lại càng hoài nghi ngươi.” Cảnh Thiên đề tài xoay chuyển, bắt đầu công kích, “Ta hỏi ngươi, Sưu Hồn Địch của ngươi hiện ở chỗ nào? Ta cùng Đậu Phụ Trắng tại Phục Ma Trấn đã tận mắt nhìn thấy Mị Cơ thổi Sưu Hồn Địch dẫn dụ dân thường tiến nhập địa cung, tu luyện yêu pháp. Ngươi nói đi, đây là chuyện gì? Còn nữa, dưới đáy Hổ Lao Sơn, ta rõ ràng nghe thấy thanh âm Sưu Hồn Địch, thế nhưng đảo mắt lại không thấy nữa, sau đó ngươi lại xuất hiện. Sự việc này quá trùng hợp đó!”

“Mị Cơ là người trong Ma giới, ta chưa từng gặp qua ả, làm sao biết được lai lịch Sưu Hồn Địch trong tay ả? Có thể Sưu Hồn Địch trên đời này không chỉ có một chiếc. Ngươi nếu muốn nhìn Sưu Hồn Địch của ta, ta có thể cho ngươi xem luôn.”

“Không cần! Ta chưa từng nói qua Mị Cơ là người trong Ma giới, Tiêu đại trang chủ thế nào lại biết nữ nhân đó rõ ràng như vậy? Có phải nữ tử này xinh đẹp yêu kiều, danh tiếng truyền xa, vang vọng nhân ma hai giới, cho nên ngay cả chủ nhân Địch Trần sơn trang đối với nàng cũng có hứng thú, điều tra rõ ràng như lòng bàn tay?” Cảnh Thiên mày kiếm chau lên, chống nạnh cười nhạt.

Tiêu Ánh Hàn thần sắc cứng đờ, cả giận nói: “Trầm Trạch cùng ta quen biết nhiều năm, chuyện của người trong Ma giới ta biết rõ hơn ngươi nhiều. Sư đệ hôn mê chưa tỉnh, ngươi lại ở chỗ này càn quấy, rốt cuộc muốn gì?”

“Ai nha, chỉ là trả đũa thôi! Rõ ràng ngươi gây chuyện với ta trước!” Cảnh Thiên cuối cùng đè xuống tia giận, giọng khàn khàn, “Ta chẳng muốn cùng ngươi lải nhải. Ngươi nói xem, Đậu Phụ Trắng vì sao còn chưa tỉnh lại?”

“Bởi vì y không muốn tỉnh lại.”

“Cái gì?”

“Ta tại Hổ Lao Sơn đã mấy lần xem mạch cho y, y lúc đó xác thực nguyên thần suy yếu, chân khí rã rời. Nhưng ta cùng Thường Dận đã kịp thời khai đàn, phát lô, thự chức, xướng phương, làm toàn bộ đàn tràng cầu khẩn. Ba mươi đệ tử Thục Sơn trì trai lễ bái, tụng kinh thắp hương, sám tội tạ khiên, khất ân thỉnh phúc. Dưới tình hình này, chỉ cần còn sót lại một tia nguyên thần, nhất định vẫn có thể tỉnh lại, tuyệt không thể hồn phi phách tán. Thế nhưng y cư nhiên không tỉnh, như vậy chỉ còn một khả năng, đó là vì trong tâm y tích tụ chấp niệm, đáy lòng đè nén một sự tình thật lớn, khiến y từ trong tiềm thức cũng muốn trốn tránh đi. Chỉ có vĩnh viễn ngủ say, y mới không cần phải đối diện với sự thực này.”

“Không có khả năng, Đậu Phụ Trắng không phải là người trốn tránh hiện thực, y cho tới bây giờ đều bình tĩnh đối mặt với khó khăn, không bao giờ tháo chạy.”

Tiêu Ánh Hàn xuy nhiên cười lạnh, “Ngươi đã từng làm qua Thục Sơn chưởng môn đệ tử chưa? Ta thì đã từng. Từ Trường Khanh là ta từ nhỏ nhìn y lớn lên, ý nghĩ trong lòng y, ta so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn nhiều. Áp lực mà y phải gánh, từ Thục Sơn ngũ lão, từ chúng sư huynh đệ, từ tất cả mọi người, ngươi căn bản không thể cảm thụ được. Ngươi là người ngoài cuộc, có tư cách gì ở chỗ này nói năng lung tung, bình phẩm người khác.”

Mâu trung Cảnh Thiên cấp tốc biến ảo, thầm nghĩ, “Thật thế sao? Chẳng lẽ sự tình đêm đó y thủy chung không thể tiêu tan!” Hắn thở dài một hơi, cúi đầu thay người trên giường đắp lại góc chăn, con ngươi ảm đạm vô thần chuyển sang Tiêu Ánh Hàn, “Thường Dận ở chỗ nào? Ta có việc tìm hắn.”

Canh ba nửa đêm.

Trên bàn thư quyển tán loạn chồng chất, ánh nến thanh đồng chập chờn sắc đỏ.

Cảnh Thiên vẽ ra mấy nét, trên mặt giấy Tuyên Thành hơi ố vàng xuất hiện một hình bùa chú, “Thường Dận, có phải thứ này là Âm Dương Hòa Hợp Phù hay không?”

Thường Dận chỉ nhìn thoáng qua liền có thể khẳng định, “Không sai, chính là bùa chú của Thục Sơn ta. Cảnh Đường chủ, ngươi thấy loại bùa chú này ở nơi nào?” Trong mắt Thường

Dận lộ ra vài điểm hoang mang, chủ động giải thích, “Thục Sơn đệ tử chúng ta bình thường hạ sơn, ngoại trừ trảm yêu trừ ma, thỉnh thoảng cũng thay người ta tính toán số mệnh. Âm Dương Hòa Hợp Phù này chuyên dùng cho phu thê ân ái.”

“Có tác dụng gì?”

“Tác dụng rất lớn, tỷ như có thể dò xét đối phương là chân tình hay giả ý, lại có thể…” Thường Dận bỗng nhiên có điểm cảnh giác, “Ngươi vì sao muốn tìm hiểu bùa chú Thục Sơn? Chẳng lẽ…”

“À, tại Thục Sơn ta từng thấy đại sư huynh ngươi vẽ qua loại bùa này.”

Thường Dận cười nhạt, “Không có khả năng, đại sư huynh là người xuất gia, xưa nay thanh tâm quả dục. Thời gian đó là cuối năm, Thục Sơn không có khách hành hương, đại sư huynh không có lý do gì xuất ra Âm dương pháp thuật. Bùa chú này chỉ có tác dụng với phu thê, có lẽ đối với tình lữ từng có hợp thể giao hoan cũng có tác dụng, người bình thường thì ——” Hắn nói đến đây, ngữ khí đình chỉ, thần sắc phức tạp nhìn Cảnh Thiên.

Ngoài doanh trướng, gió rít gào, mưa lộp độp.

Cảnh Thiên đã triệt để hiểu rõ, lòng tràn ngập chua chát: “Đúng vậy, ta thế nào không nghĩ tới điểm này. Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, người tính không bằng trời tính…” Dưới ánh nến chập chờn, thiếu niên mười chín tuổi lẩm bẩm một mình, “Ta thật sự quá ngu xuẩn! Quá ngốc nghếch! Chuyện vốn dĩ đã chìm sâu vào đáy lòng, ta lại một mực lắm lời lôi ra.”

Hối hận thế nào cũng không kịp nữa, hắn chỉ có thể tự đáy lòng kêu lên: Quên nó đi, có được hay không, quên nó đi! Đậu Phụ Trắng, quên nó đi!

Ngoài trướng, gió vẫn rít gào.

Bầu trời sét đánh không ngừng, từng đạo thiểm điện phá vỡ không gian, bổ đôi bán dạ âm trầm.

Trở lại doanh trướng, Cảnh Thiên tiếp tục thủ hộ bên giường, một lần lại một lần nhắc nhở người kia: Quên nó đi, quên chuyện đêm đó đi, quên nam nhân đó đi…

Nhưng mà, không như mong muốn, Ma Tôn Trùng Lâu vẫn dùng tư thái không mời mà đến lù lù xuất hiện.

“Đón lấy!” Bình sứ thanh sắc xẹt qua một hình vòng cung, chuẩn xác rơi vào tay Cảnh Thiên.

“Đây là cửu chuyển cam lộ, mỗi ngày vào giờ Thìn, giờ Dần ngươi cho hắn uống vài giọt, sau đó dùng Thục Sơn tâm pháp giúp hắn vận công điều tức, hi vọng có thể bù đắp lại chân nguyên tinh khí hao tổn.”

Cảnh Thiên ngồi ở trước giường, ngoái đầu nhìn lại Trùng Lâu, phun ra một câu, “Bất tạ!” Lúc hắn nói mấy chữ này, bàn tay bóp chặt lại rất nhanh, móng tay cắm cả vào thịt, vài tia máu chảy ra.

Trùng Lâu nhất thời do dự, tựa hồ muốn tiến đến kiểm tra thương thế của Từ Trường Khanh.

“Đứng lại! Đừng tới đây! Đừng tới đây!… Đừng quấy rầy Đậu Phụ Trắng nghỉ ngơi!”

Ma Tôn khựng lại. Trong bóng tối, đôi mâu hắc sắc phát sáng, đó là một loại mâu quang băn khoăn dò xét, dò xét Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh.

Đối với Cảnh Thiên tùy tính làm bậy, hành vi càn quấy, Ma Tôn xưa nay chưa từng truy cứu nguyên do, thậm chí vẫn dung túng vô điều kiện. Nếu như nói, ở trong lòng hắn có một tia áy náy khôn tả, không bằng nói, tại trong ngực hắn, chung quy vẫn chứa đựng một phần trông mong mơ hồ. Khi ngươi trông mong một người, thì mỗi thời khắc người đó xuất hiện, sẽ khơi dậy trong ngươi một loại tình cảm tùy ý thuận theo.

Rèm cửa nhẹ lay, gió đêm hiu quạnh, thân ảnh Trùng Lâu khôi vĩ như sơn cuối cùng tiêu thất vào bóng đêm.

Cảnh Thiên vẫn nắm chặt tay đứng bất động trước giường, mãi một lúc sau mới thở phào một hơi, chán nản ngồi xuống.

Đối với viện thủ mấy lần của Trùng Lâu, tâm tình Cảnh Thiên mâu thuẫn không gì sánh được. Giống như ngày ấy tại Hổ Lao Sơn, Trùng Lâu nhận lời hắn đi lấy cửu chuyển cam lộ, hắn liền cả ngày thấp thỏm bất an. Cảnh Thiên từ trong tiềm thức luôn bài xích lực lượng cường đại này tiến nhập sinh mệnh mình, nhưng lý trí lại nhắc nhở hắn, muốn bảo vệ an toàn cho Từ Trường Khanh, hắn buộc phải cùng Trùng Lâu chơi trò dây dưa không dứt.

Mấy ngày gần đây, mắt thấy Từ Trường Khanh trước sau mê man không tỉnh, loại mâu thuẫn này lại càng lên đến đỉnh điểm, khiến Cảnh Thiên gần như nổ tung. Chỉ cần nghe ngoài trướng truyền đến một chút động tĩnh, hắn liền có cảm giác kích động khôn tả, mong chờ Trùng Lâu đến, mang kỳ tích xuất hiện. Cùng lúc đó, ngực hắn lại có chút thất lạc nặng nề.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, tựa như thứ trân quý nhất sắp tuột khỏi tay.

Triệu hoán Trùng Lâu có đúng là loại hành động uống rượu độc cho qua cơn khát?

Một lần nữa nhìn lại chính mình cùng Từ Trường Khanh, lúc nào hắn cũng có cảm giác nguy cơ đang rình rập. Theo mỗi lần Trùng Lâu xuất hiện, mối quan hệ giữa hắn, Từ Trường Khanh cùng Trùng Lâu càng ngày càng gần, tưởng như sẽ xé tan đi tầng che mỏng cuối cùng, khơi ra toàn bộ chân tướng phía sau.

Mà điều này, là sự tình hắn tuyệt đối không muốn xảy ra.

Có đôi khi, hắn thậm chí nghĩ, nếu như phải hi sinh chân tướng đổi lấy viện thủ của Trùng Lâu, thì thà rằng sát thân thành nhân, mình cùng Từ Trường Khanh đồng sinh cộng tử. Nhưng mà, ý niệm này vừa lóe lên, hắn lại cảm thấy không thích hợp. Hắn dựa vào cái gì bắt Đậu Phụ Trắng phải cùng chết với hắn, vì sao vẫn còn cơ hội cứu y, hắn lại có thể buông tay?

Thường ngày cơ linh bách biến, đến nay tại sao trong đầu chỉ toàn nỗi chán chường. Vì sao lại muốn chết?

“Chết thì dễ mà sống thì khó.”

Trăm nghìn năm trước, Sở Bá Vương anh hùng nhất thế, thua chạy Giang Đông, tự vẫn Ô Giang, cuối cùng lại được cái gì? Ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ nổi.

Lưu lại một cái mạng, cùng đối phương chiến đấu đến cùng, không đến đường cùng tuyệt không hi sinh, không đến tử lộ tuyệt không thất bại. Tại thời khắc sống còn, Đậu Phụ Trắng còn biết nhắc nhở mình, “trí chi tử địa nhi hậu sinh”, chính mình vì sao lại muốn buông tay?”

Ngực Cảnh Thiên đột nhiên cả kinh, thầm nghĩ, lẽ nào ta là ghen, ta ghen với Trùng Lâu? Hoặc tối hậu chính là… Ta sợ? Sợ Đậu Phụ Trắng biết được chân tướng, minh bạch được chúng ta vĩnh viễn cách nhau một hào sâu không thể vượt qua? Mà Ma giới chí tôn cường hãn vô địch kia, sức mạnh của hắn căn bản không ai địch nổi. Cho nên, nếu như ta không có được Đậu Phụ Trắng, không bảo vệ được y, không nhận được một phần tình ái, thì thà rằng đem y cùng chết, tiêu thất khỏi thế giới này?

Không cách nào tìm được, vậy tự mình tạo ra một thế giới thuộc về hai ta, thiên trường địa cửu?

Ta làm như vậy, thực quá ích kỷ! Ta chỉ quan tâm đến cảm thụ của chính mình! Ta không nên hi sinh tính mạng của y, hủy diệt toàn bộ chỉ vì giữ lấy chút thương cảm cùng tự tin trong mình. Ta làm như vậy, có khác nào như người thuyết thư đã nói, kẻ điên cuồng nào đó trước khi chết còn giết sạch vợ con tuẫn táng theo cùng.

“Đậu Phụ Trắng, huynh không thể chết, vô luận thế nào, huynh cũng phải sống sót. Chỉ cần huynh có thể sống, tất cả đều không quan trọng. Trùng Lâu muốn tới cứ để hắn tới đi! Ta cùng hắn sống chết một trận! Huynh vận đào hoa quá nhiều, khiến cho lão tử đây tình địch một đống. Nam có nữ có, nhân có ma có, tiên có thú có, cái gì cũng đều có hết… Mẹ nó, thêm một hắn không tính là nhiều, bớt một hắn cũng không cho là ít!”

Tiếng mõ đều đều. Cảnh Thiên cầm lấy cổ tay Từ Trường Khanh, cẩn thận chạm qua, cảm thụ được làn da băng lãnh đến tận xương mình. Đầu ngón tay, mi gian, lồng ngực, mỗi chỗ đều sờ qua một lần, thế nhưng người kia vẫn không nhúc nhích. Y trước sau một mảnh trầm mặc, chìm vào mộng mị, phảng phất đã rơi vào giấc ngủ đông xa xôi mãi mãi…

Nhưng mà, khí tức của y, cũng đã theo da thịt Cảnh Thiên mà đi vào huyết mạch. Cho dù giữa cơn ngủ sâu, mày kiếm vẫn cau lại như trước, phảng phất gánh chịu một trọng trách không thể giải thoát. Cảnh Thiên khẽ thở dài một hơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, muốn nhu hóa bờ mi thanh sầu kia. Thế nhưng, vô dụng, vô luận hắn nỗ lực thế nào đều không thể cải biến nam tử chấp nhất này. “Được rồi, Trường Khanh, hãy để ta được cùng huynh đời đời kiếp kiếp, cho dù kiếp này vĩnh viễn không thể cải biến được huynh.”

Cúi người, khẽ hôn lên con ngươi đóng chặt, Cảnh Thiên ôn nhu nói, “Đậu Phụ Trắng, huynh hiện tại cứ nghỉ ngơi cho tốt, huynh không muốn tỉnh, ta cũng không thúc giục huynh, dù sao thời gian sau ta cùng sẽ cùng huynh cả đời.” Gỡ Trấn Yêu Kiếm không rời thân xuống, vuốt ve lưỡi kiếm, lông mày hắn khẽ thiêu, khí tức trầm ổn nhất thời tràn ngập vành tai Từ Trường Khanh, “Đường quân cùng Đậu Kiến Đức đã đến hồi sinh tử quyết đấu, thứ huynh cần bảo vệ, ta sẽ bảo vệ thay huynh. Từ ngày mai trở đi, ta thay huynh theo Tần Vương cùng Huyền Binh Giáp xuất chinh, những ngày này không thể tiếp tục ở bên cạnh trông coi huynh nữa, ta để các sư đệ cùng huynh nói chuyện giải sầu được không… Thời gian ta không ở đây, huynh phải nghe lời, cho huynh uống thuốc huynh không được phép nôn, còn dám nôn ta sẽ đánh đòn theo gia pháp.”

Trống trận lôi hưởng.

Cảnh Thiên quyết tâm đã hạ, một đi không quay đầu lại.

Cho nên, hắn không thấy được, bạch y nhân trên giường đầu ngón tay hơi run, mi mắt đóng chặt có điểm chuyển động. Trước mắt thế giới hư ảo, quang ảnh giao thoa, y tựa hồ muốn kiệt lực giãy dụa mà đứng dậy, đuổi theo thân ảnh xa dần, nhưng mà, cuối cùng, lại chìm vào bóng tối vô biên.

Tất cả trở về yên tĩnh.

Không một ai chú ý đến phản ứng yếu ớt kia của Từ Trường Khanh. Cho nên, y chỉ có thể tiếp tục chìm vào hắc ám vô tận.

Trên đời có một số việc, không thể không làm.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện