Thường Dận vô cùng lo lắng cho an nguy của Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên.
Hạ quân nửa đêm bất ngờ xuất kích, chẳng những không thể một trận toàn thắng, trái lại tổn thất hơn một vạn quân, mấy tòa lương khố ở hậu phương đều bị đốt sạch, tuyệt đối không dám tùy tiện xuất binh lần nữa. Nhưng Đường quân thắng lợi chiến dịch này, tình hình cũng không khá hơn, hao binh tổn tướng vô số, quân doanh chật ních thương binh.
Thường Dận mấy lần hỏi qua huynh đệ Phong Hành Đường, đều nhận được một câu trả lời, “Đường chủ vốn dĩ cùng chúng ta đột phá vòng vây, sau đó lại vô duyên vô cớ vòng trở lại cứu người, chúng ta liền mất đi liên lạc.”
Lý Thế Dân cho người lục soát khắp chiến trường cũng không phát hiện thi thể Từ Trường Khanh hay Cảnh Thiên. Hai người võ công cực cao, nếu như không thấy thi thể, khả năng đã đột phá vòng vây thoát ra rồi, chỉ là chưa kịp trở về mà thôi.
Trình Giảo Kim khập khiễng một chân, chống gậy đi khắp nơi tìm kiếm, Từ Trường Khanh là vì cứu hắn mới bỏ ngựa tự chiến, hãm sâu vào lòng địch. Trình Giảo Kim cứ nghĩ đến đây, tâm trạng lại buồn nản muốn giậm chân mấy phát. Nhưng Thường Dận lại an ủi hắn, nói đại sư huynh võ công pháp thuật đều là nhất lưu, ngươi không cần quá tự trách. Tuy nói thế, nhưng hai ngày trôi qua, Thường Dận lãnh tĩnh cũng bắt đầu có lửa đốt trong lòng.
Cho đến khi Lương Thụ Nguyên thẩm vấn hết tù binh Hạ quân, thu được một chút tin tức, Thường Dận đã không còn trấn tĩnh được nữa, sắc mặt đều biến thành màu xanh. Hắn vội vã bẩm báo Tần Vương, trực tiếp lĩnh năm mươi quân sĩ hướng thẳng phía Tây mà đi. Đoàn người giờ Dần xuất phát, giờ Thìn trở về, lúc về ngoại trừ mang theo Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên, còn có thêm Tiêu Ánh Hàn, Thủ Nhất, Thủ Chính, cùng hơn ba mươi Thục Sơn đệ tử khác.
Đệ tử Thục Sơn cố nhân gặp lại nguyên bản là hỉ sự đáng mừng, chỉ là Từ Trường Khanh vẫn còn mê man, mừng rỡ nhất thời chuyển thành lo lắng bất an.
“Khi nào đại sư huynh có thể tỉnh lại?” Sáng sớm ngày thứ hai, Thủ Nhất tiến đến, sốt ruột hỏi thăm.
“Không biết.” Cảnh Thiên trắng đêm trông giữ bên giường Từ Trường Khanh, trừng mắt hướng kẻ liên tục càu nhàu bên tai mà gắt, “Khi nào tỉnh tự nhiên sẽ thông báo với các ngươi.”
“Đại sư huynh vẫn chưa tỉnh sao?” Buổi tối ngày thứ hai, Thủ Chính vén rèm đi vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Không biết!” Du Châu lão bản cơm nước không màng, ôm đầu mệt mỏi nhìn người trên giường vẫn nằm yên bất động, “Tỉnh lại sẽ báo với các ngươi.”
“Đại sư huynh rốt cuộc làm sao?”Nửa đêm ngày tiếp theo, Thường Hoài vừa ngáp vừa xoa con mắt, buồn ngủ mông lung đi đến, “Nếu như chỉ là trúng tên, sớm đã tỉnh lại rồi. Thế nào đến bây giờ…”
“Ta làm sao biết được!” Cảnh Thiên vành mắt thâm đen sưng phù, thần tình hoảng hốt, “Tuy rằng mạch tượng y rất yếu, nhưng hơi thở bình ổn không giống người đang lâm nguy, chỉ có chung quy vẫn không tỉnh.”
“Có thể đại sư huynh quá mệt mỏi rồi, muốn hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.”
“Ừm, ta cũng nghĩ thế.”
“Như vậy, ta đến trông đại sư huynh, Cảnh đại hiệp ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
“Ta không phiền, tự ta trông y mới yên tâm.”
Ngày thứ ba, trong doanh trướng của Từ Trường Khanh.
“Vì sao còn không tỉnh?” Cảnh Thiên rất nhanh nắm chặt bàn tay, ngăn lại lửa giận trong lòng, đấm một quyền thẳng xuống án kỷ, “Mấy tên lang trung các ngươi đều là lũ ăn hại.”
Tiêu Ánh Hàn ngồi ở một góc doanh trướng, lạnh lùng nhìn thái độ của Cảnh Thiên, phất tay cho lui mấy tên lang trung mồ hôi nhễ nhại. Hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Cảnh Thiên.
Trong trướng, tĩnh mịch nặng nề.
“Ngươi nhìn ta làm gì?”
“Sư đệ vì sao bất tỉnh, ngươi phải rõ ràng hơn bất cứ ai.” Tiêu Ánh Hàn lạnh nhạt nhả ra vài chữ.
“Ta rõ ràng cái gì? Ta mà rõ ràng sẽ không liền một ngày một đêm chôn chân tại chỗ này.”
“Ngươi đã làm gì sư đệ, chính ngươi còn chưa rõ ràng? Tại thạch động khi ta gặp được các ngươi, y phục của sư đệ còn chưa tề chỉnh …”
Nghe được lời này, Cảnh Thiên giận dữ bật cười, thanh âm có chút bén nhọn chói tai, “Trách không được lúc ấy ngươi đột nhiên xuất thủ đánh ta! Tiêu Ánh Hàn, ngươi dùng cái đầu mà ngẫm lại, y đã bị thương thành như vậy, ta có thể làm cái gì? Ta đã làm cái gì? Ta mà làm được thì đã tốt rồi. Mẹ nó, ta nếu như thật sự đã làm cái gì, y còn có thể biến thành cái dạng này sao? Lão tử sớm đã đem y đóng gói khiêng về Du Châu rồi.”
“Ngươi trước đây – đã làm cái chuyện thật tốt, hại sư đệ kiếp này võ học, nội lực, tu vi đều không tăng tiến nổi nữa.”
“Ngươi nói cái gì? Y là… vì như vậy… không bao giờ… có thể nữa… Nhưng y nói, là do y luyện công không cẩn thận tổn thương đến kinh mạch, cho nên không thể đề thăng công lực. Y gạt ta!”
“Ngươi hại sư đệ như vậy, y sợ ngươi bứt rứt, cho nên mới giấu diếm chân tướng với ngươi. Y là Thục Sơn chưởng môn tương lai, ngươi có biết võ học, nội lực, tu vi đối với y có ý nghĩa thế nào? Ngươi nếu thực tình muốn nghĩ cho y, thì không nên bức bách y phá giới, để đến sai lầm không cứu vãn được.”
“Đây là chuyện tình giữa ta và y, ngươi chỉ cần quản cho tốt chuyện của ngươi cùng Trầm Trạch là được. Ta cũng không tin, các ngươi tình nồng lưu luyến, lại không từng phát sinh cái loại sự tình này…”
Tiêu Ánh Hàn khoanh tay cười lạnh, “Trầm Trạch tuy là người trong Ma giới, nhưng cũng là quân tử. Vô luận ngươi tin hay không, ta cùng hắn nhiều năm trôi qua, đều không phát sinh chuyện gì quá phận.”
Cảnh Thiên ngạc nhiên nhìn người đối diện, mâu trung hiện lên một tia chế giễu, một lúc lâu sau hắn mới lạnh lùng nói, “Thục Sơn đệ tử, quả thực một người so với một người càng là gỗ mục! Ngươi cho rằng nam nhân khắp thiên hạ đều giống như các ngươi tu luyện thành thanh tâm quả dục? Người Trầm Trạch yêu rốt cuộc là ai, chỉ sợ chính ngươi cũng không biết.”
“Có ý gì?”
“Không có ý gì, nói mò thôi, đừng tưởng thật!”
Trong bóng tối, Tiêu Ánh Hàn, Cảnh Thiên hai người bốn mắt nhìn nhau, mâu trung bừng bừng nộ khí.
“Tiêu Ánh Hàn, ngươi hoài nghi ta, ta ngược lại càng hoài nghi ngươi.” Cảnh Thiên đề tài xoay chuyển, bắt đầu công kích, “Ta hỏi ngươi, Sưu Hồn Địch của ngươi hiện ở chỗ nào? Ta cùng Đậu Phụ Trắng tại Phục Ma Trấn đã tận mắt nhìn thấy Mị Cơ thổi Sưu Hồn Địch dẫn dụ dân thường tiến nhập địa cung, tu luyện yêu pháp. Ngươi nói đi, đây là chuyện gì? Còn nữa, dưới đáy Hổ Lao Sơn, ta rõ ràng nghe thấy thanh âm Sưu Hồn Địch, thế nhưng đảo mắt lại không thấy nữa, sau đó ngươi lại xuất hiện. Sự việc này quá trùng hợp đó!”
“Mị Cơ là người trong Ma giới, ta chưa từng gặp qua ả, làm sao biết được lai lịch Sưu Hồn Địch trong tay ả? Có thể Sưu Hồn Địch trên đời này không chỉ có một chiếc. Ngươi nếu muốn nhìn Sưu Hồn Địch của ta, ta có thể cho ngươi xem luôn.”
“Không cần! Ta chưa từng nói qua Mị Cơ là người trong Ma giới, Tiêu đại trang chủ thế nào lại biết nữ nhân đó rõ ràng như vậy? Có phải nữ tử này xinh đẹp yêu kiều, danh tiếng truyền xa, vang vọng nhân ma hai giới, cho nên ngay cả chủ nhân Địch Trần sơn trang đối với nàng cũng có hứng thú, điều tra rõ ràng như lòng bàn tay?” Cảnh Thiên mày kiếm chau lên, chống nạnh cười nhạt.
Tiêu Ánh Hàn thần sắc cứng đờ, cả giận nói: “Trầm Trạch cùng ta quen biết nhiều năm, chuyện của người trong Ma giới ta biết rõ hơn ngươi nhiều. Sư đệ hôn mê chưa tỉnh, ngươi lại ở chỗ này càn quấy, rốt cuộc muốn gì?”
“Ai nha, chỉ là trả đũa thôi! Rõ ràng ngươi gây chuyện với ta trước!” Cảnh Thiên cuối cùng đè xuống tia giận, giọng khàn khàn, “Ta chẳng muốn cùng ngươi lải nhải. Ngươi nói xem, Đậu Phụ Trắng vì sao còn chưa tỉnh lại?”
“Bởi vì y không muốn tỉnh lại.”
“Cái gì?”
“Ta tại Hổ Lao Sơn đã mấy lần xem mạch cho y, y lúc đó xác thực nguyên thần suy yếu, chân khí rã rời. Nhưng ta cùng Thường Dận đã kịp thời khai đàn, phát lô, thự chức, xướng phương, làm toàn bộ đàn tràng cầu khẩn. Ba mươi đệ tử Thục Sơn trì trai lễ bái, tụng kinh thắp hương, sám tội tạ khiên, khất ân thỉnh phúc. Dưới tình hình này, chỉ cần còn sót lại một tia nguyên thần, nhất định vẫn có thể tỉnh lại, tuyệt không thể hồn phi phách tán. Thế nhưng y cư nhiên không tỉnh, như vậy chỉ còn một khả năng, đó là vì trong tâm y tích tụ chấp niệm, đáy lòng đè nén một sự tình thật lớn, khiến y từ trong tiềm thức cũng muốn trốn tránh đi. Chỉ có vĩnh viễn ngủ say, y mới không cần phải đối diện với sự thực này.”
“Không có khả năng, Đậu Phụ Trắng không phải là người trốn tránh hiện thực, y cho tới bây giờ đều bình tĩnh đối mặt với khó khăn, không bao giờ tháo chạy.”
Tiêu Ánh Hàn xuy nhiên cười lạnh, “Ngươi đã từng làm qua Thục Sơn chưởng môn đệ tử chưa? Ta thì đã từng. Từ Trường Khanh là ta từ nhỏ nhìn y lớn lên, ý nghĩ trong lòng y, ta so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn nhiều. Áp lực mà y phải gánh, từ Thục Sơn ngũ lão, từ chúng sư huynh đệ, từ tất cả mọi người, ngươi căn bản không thể cảm thụ được. Ngươi là người ngoài cuộc, có tư cách gì ở chỗ này nói năng lung tung, bình phẩm người khác.”
Mâu trung Cảnh Thiên cấp tốc biến ảo, thầm nghĩ, “Thật thế sao? Chẳng lẽ sự tình đêm đó y thủy chung không thể tiêu tan!” Hắn thở dài một hơi, cúi đầu thay người trên giường đắp lại góc chăn, con ngươi ảm đạm vô thần chuyển sang Tiêu Ánh Hàn, “Thường Dận ở chỗ nào? Ta có việc tìm hắn.”
Canh ba nửa đêm.
Trên bàn thư quyển tán loạn chồng chất, ánh nến thanh đồng chập chờn sắc đỏ.
Cảnh Thiên vẽ ra mấy nét, trên mặt giấy Tuyên Thành hơi ố vàng xuất hiện một hình bùa chú, “Thường Dận, có phải thứ này là Âm Dương Hòa Hợp Phù hay không?”
Thường Dận chỉ nhìn thoáng qua liền có thể khẳng định, “Không sai, chính là bùa chú của Thục Sơn ta. Cảnh Đường chủ, ngươi thấy loại bùa chú này ở nơi nào?” Trong mắt Thường