Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Cảnh Thiên cả người lạnh lẽo. Hắn cảnh giác nhìn ra xung quanh, cảm thấy có điều gì không thích hợp, thế nhưng lại không thể nói rõ đó là cảm giác gì, đó đơn thuần là một loại trực giác đối với nguy hiểm cận kề.
Giữa ám dạ thê lương, dưới đáy cốc âm lãnh, vài tiếng bước chân vang lên. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước… Cảnh Thiên dựa vào vách đá đứng lên, kiếm quang xạ khởi, chém về phía âm ảnh mờ nhạt giữa hư không.
“Leng keng”, kim thạch giao nhau, hắc ảnh giữa màn sương ngã xuống. Lá khô trong cốc bay lượn, phủ kín thân ảnh người nọ. Một cái chớp mắt ngắn ngủi này, Cảnh Thiên phảng phất thấy kẻ kia gương mặt xám ngắt, tứ chi cứng đờ. Tâm hắn nhất thời giật thột: chẳng lẽ là cương thi?
Kẻ đang bị vùi kín dưới đám lá khô quả nhiên là cương thi, chỉ bất quá đó là cương thi cấp thấp, bị Trấn Yêu Kiếm sắc bén của Cảnh Thiên quét qua, hồn phi phách tán.
Xa xa truyền đến tiếng lá khô xào xạc, là tín hiệu của vô số bước chân đạp lá. Giữa thâm cốc u ám, hơn chục cương thi mặt mày lạnh lẽo chậm rãi tiến đến.
Cảnh Thiên không mất quá nhiều công phu liền có thể bám theo. Đây đều là cương thi cấp thấp, không có khả năng công kích quá lớn, cho dù có bị chúng phát hiện cũng không phải mối nguy hiểm gì. Chỉ là, cương thi một khi đã xuất hiện ở đây, như vậy khẳng định có đường thông ra bên ngoài, chỉ cần đi theo chúng là có thể thoát ra.
Trước mắt là con đường mòn dài dằng dặc không thấy điểm dừng, đi mãi đi mãi, cuối cùng hơn chục cương thi dừng lại trước một thạch bích đen kịt. Cương thi dẫn đầu vạch đám dây khô ngụy trang, một thạch động sâu hun hút hiện ra.
Thạch động khô ráo mà trống trải, tựa như được một đám nhân công tận lực đào bới, đục đẽo tỉ mỉ. Nhưng nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện đây chính là do thiên nhiên sắc sảo luyện thành.
Cảnh Thiên cẩn thận đi lên, hắn vừa phải chú ý để thạch nhũ phía trên không làm bị thương mình cùng Từ Trường Khanh, lại vừa phải cẩn thận sao cho cước bộ không quá nặng, tránh việc đả thảo kinh xà. Cứ như vậy khoảng nửa canh giờ, đám cương thi đi tới một căn phòng đá rốt cuộc dừng lại.
“Đây là ý gì?” Cảnh Thiên âm thầm buồn bực, thế nào lại không đi nữa?
Lúc này, trong động chợt vang lên tiếng sáo du dương. Cảnh Thiên tâm trạng thất kinh, tiếng sáo này sao lại quen thuộc như vậy – phải rồi, Sưu Hồn Địch! Là thanh âm của Sưu Hồn Địch, chẳng lẽ là Mị Cơ? Nguy rồi, tự nhiên lại chạy tới sào huyệt của mụ đàn bà đó.
Trước mắt đao quang chợt lóe!
Cảnh Thiên vẫn chìm đắm trong tư lự chỉ cảm thấy một cổ sát khí phô thiên cái địa kéo tới trước mặt. Hắn thầm kinh hãi, trong tay vẫn còn ôm Từ Trường Khanh, căn bản không thể rút kiếm, chỉ có thể vội vàng thối lui, tránh khỏi phong mang.
Cảnh Thiên gấp gáp nghênh chiến, mắt thấy đao quang tử kim như bạch hồng quán nhật trút xuống, không khỏi kinh hô: “Dẫn Sầu Đao Pháp!” Người nọ sửng sốt, Đoạn Thủy Đao ngưng hình bất phát, đao ảnh kinh hồn khiếp vía trong khoảnh khắc biến mất không còn tăm hơi. Cảnh Thiên lúc này đã nhìn rõ người đang đứng trước mặt – Tiêu Ánh Hàn!
“Tiêu trang chủ, quả nhiên là huynh! Huynh vì sao lại ở chỗ này?”
Tiêu Ánh Hàn không có trả lời, sắc mặt nặng nề nhìn thẳng vào Cảnh Thiên, mâu trung hiện ra vài tia hàn quang sắc bén. Liền sau đó, toàn bộ tập trung của hắn đều hướng vào Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên thầy tình hình như vậy liền cuống quít giải thích: “Thôi đi, không nói lời thừa nữa, Đậu Phụ Trắng trúng tên rồi, huynh có thể cứu y hay không?”
“Ừm!”
Tiêu Ánh Hàn từ chối trả lời, đưa tay tiếp nhận Từ Trường Khanh, ánh mắt lạnh lẽo chuyển thành nhu hòa: “Y bị thương rất nặng, phải lập tức đưa ra ngoài trị liệu. Nơi đây toàn bộ đều là cương thi, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Chẳng biết vì sao, Cảnh Thiên nhìn vào con ngươi Tiêu Ánh Hàn, trong tay bất giác đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi mơ hồ quấn lấy hắn. Kỳ thực, Tiêu Ánh Hàn vẫn là Địch Trần sơn trang Tiêu Ánh Hàn, đối với Từ Trường Khanh vẫn là quan hoài lo lắng, thế nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác khó hiểu này.
“Phải rồi, Tiêu trang chủ, huynh thế nào tới được đây?” Cảnh Thiên mò mẫm tiến về phía trước, hiếu kỳ hỏi thăm.
“Ta?” Thanh âm Tiêu Ánh Hàn đã khôi phục lại điểm bình tĩnh, “Ta ngày đêm hướng đến Lạc Dương, hôm nay vừa vặn đến nơi, lại trông thấy phương tiện liên lạc chuyên dụng của Thục Sơn – tín đồng hỏa tiễn, cho nên tìm đến chỗ này, phát hiện vài tên cương thi từ chân núi đi vào thạch động liền đuổi theo, nghĩ không ra đánh bậy đánh bạ lại tìm được các ngươi.”
Cảnh Thiên gật đầu, “Thì ra là thế, xem ra vận khí của chúng ta thật không tồi.” Nhưng mà, loại cảm giác kinh khủng trong lòng Cảnh Thiên chung quy vẫn không hề tiêu thất, thạch động này phảng phất chứa đựng huyền cơ thật lớn, khiến hắn không giấu nổi bất an. Loại cảm giác mãnh liệt này khiến Cảnh Thiên lần thứ hai đặt câu hỏi: “Tiêu trang chủ, huynh nói xem, thạch động này có phải sào huyệt của cương thi hay không? Chúng ta trở lại báo cho Thường Dận bọn họ biết để tỉ mỉ kiểm tra lại…”
“Nhìn không giống, khả năng thỉnh thoảng bị mấy cương thi cấp thấp làm chỗ trú chân mà thôi.” Tiêu Ánh Hàn có điểm khó chịu quay đầu lại giục, mâu trung lộ ra mấy phần lo lắng, “Không nên lãng phí thời gian nữa, cứu người quan trọng hơn.”
“Được, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Cửa động phía trước lộ ra một điểm u quang, hai người mình đầy bụi đất, vừa chui ra vừa nhìn, tia nắng ban mai của Hổ Lao Sơn thong thả chảy khắp mình bọn họ, chim chóc líu lo, cây cối xào xạc. Làn sương nhàn nhạt phiêu đãng giữa không gian, tựa như màn lụa mỏng phủ lấy núi non trùng điệp.
Mấy đóa hoa dại không tên mọc gần cửa động đong đưa giữa làn gió sớm, tất cả đều báo hiệu sinh cơ.
Cảnh Thiên kinh ngạc phát hiện, ngọn núi này chính là Hổ Lao Sơn mà Tần Vương bị tập kích trước đó. Tối qua sát khí dày đặc, hắn gấp gáp chạy đến đây cũng không kịp lưu ý đến.
Thật sự quá trùng hợp.
Đậu Phụ Trắng nói ở đây sát khí tận trời, nguyên lai là sào huyệt của cương thi, trách không được ngày đó đột nhiên xuất hiện nhiều cương thi như thế công kích đoàn người Lý Thế Dân.
Rời khỏi thạch động, một cổ máu tanh huyết khí nháy mắt được quét sạch sẽ. Cảnh Thiên hít một hơi dài đưa làn khí thanh lương vào lồng ngực, cảm giác mệt mỏi mấy ngày nháy mắt tan biến, “Đậu Phụ Trắng để ta cõng, huynh cũng nghỉ ngơi chút đi, sau đó chúng ta hạ sơn.”
Tiêu Ánh