Tỷ Thủy Trấn, Lạc Dương thành ngoại
Lý Đường đại quân từ lúc đánh hạ Lạc Dương, Vương Thế Duẫn đầu hàng, đại quân chủ lực đã nhanh chóng tiến vào thành, đóng tại các nơi trọng yếu. Soái phủ của Lý Thế Dân tọa lạc trong rừng trúc Tỷ Thủy Trấn.
Thường Dận nửa đêm gõ cửa phòng đại sư huynh, cũng vừa lúc Từ Trường Khanh tắm rửa xong, thấy sư đệ không mời mà đến mở cửa đi vào, y cũng chỉ thuận tay chỉnh lại ngoại y trên người, lãnh đạm nói: “Tìm ta có việc?” Thường Dận thấy Từ Trường Khanh trung y đơn bạc, bạch y chân trần, tóc dài đen óng sũng nước tán tán loạn bên vai, cả người ẩm ướt, lòng bất giác cảm thấy xấu hổ.
“Đại sư huynh, đệ vừa nhận được truyền tin của sư phụ, người nói Bổ Thiên Trận Pháp gần đây nhất của Thục Sơn ta đã luyện thành, tạm thời có thể giữ được hơn một tháng, bảo chúng ta không cần nóng lòng.”
Từ Trường Khanh gật đầu, đáp một tiếng, ta đã biết. Thấy Thường Dận vẫn ngồi ở một góc như trước, tựa hồ không có ý cáo từ, Từ Trường Khanh liền nói: “Sư phụ còn dặn gì khác sao, muốn đệ truyền lời cho ta?” Thường Dận gật đầu, thần sắc có chút e ngại, đắn đo một lát mới nói: “Phải. Sư phụ nói, hôm nay người xem thiên văn phát hiện huynh tựa hồ sắp gặp phải kiếp nạn, muốn huynh, muốn huynh…”
“Sư phụ muốn ta làm sao?”
“Sư phụ muốn huynh mỗi thời khắc điều phải cẩn thận, không thể đơn độc hành động để tránh sự cố ngoài ý muốn.” Thường Dận có điểm đăm chiêu, quyết định nuốt xuống câu nói sau cùng của Thương Cổ trưởng lão, “Sư huynh con có tình kiếp vướng thân, chính là ‘Thủy hỏa bất dung kỳ tính tương khắc’, Thường Dận con phải nhớ kỹ cho ta, không thể để Trường Khanh tùy tiện cùng người mệnh Hỏa có quan hệ không minh bạch.”
“Đã biết.”
Từ Trường Khanh ngồi xuống bàn, tự tay thắp ngọn đèn lên, mở giấy bút ra, dường như muốn chuyên tâm viết chữ. Từ sau khi y tỉnh lại tính tình đại biến, đối xử với mọi người hết sức lạnh lùng, ngày nào cũng chỉ ngồi một chỗ trong phòng không tiếp người ngoài. Ngay cả Thường Dận, Tiêu Ánh Hàn, Thường Hoài mấy người đến thăm bệnh, y cũng không mời trà nước, kiệm lời ít nói, hành động lại càng lãnh đạm.
Thường Dận không biết đại sư huynh tao nhã khoan hậu ngày ấy vì sao trở thành thế này, lẽ nào trọng thương lần đó khiến cho y ngay cả tính tình cũng đại biến, trở thành một người bất cận nhân tình?
Hắn nguyên bản còn muốn nói, hắn cùng với Thường Hoài ngày mai sẽ đến Hổ Lao Sơn phụng mệnh điều tra địa động, còn muốn đi Cửu Tuyền Thôn điều tra chân tướng cương thi, nhưng trước mắt Từ Trường Khanh lạnh lùng như vậy, lòng thầm nghĩ không nói vẫn tốt hơn. “Nếu ta báo cho đại sư huynh biết việc này, đại sư huynh lại phải thêm lo nghĩ. Huynh ấy hiện tại trọng thương mới khỏi, không thể hao tổn tinh thần quá độ. Chúng ta ngày mai cứ lặng lẽ xuất hành là được.”
Thường Dận nghĩ tới đây, bèn đứng dậy nói: “Đại sư huynh, huynh bị thương mới khỏe, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, Thường Dận cáo từ.”
“Được.”
Mắt thấy thân ảnh đơn độc của Thường Dận tiêu thất ngoài cửa, Từ Trường Khanh thầm cảm thấy áy náy. Từ biểu tình vừa rồi của Thường Dận, y đọc ra được rất nhiều ý tứ, ánh mắt đầy lo lắng cùng quan hoài kia… Thế nhưng, y chỉ có thể làm như không thấy.
Gió đêm từng đợt, ngoài viện bóng ảnh lòa xòa, trong phòng tàn đăng yếu ớt.
Bên án kỷ bạch y như tuyết, y mới viết được ba chữ đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, một cảm giác đau đớn nhàn nhạt chạy khắp tứ chi bách hài, càng ngày càng mãnh liệt. Y nhận thấy rất rõ trạng huống xảy ra trong cơ thể mình, nên chỉ có thể buông bút lông xuống, thở dài một hơi, cất tấm lụa trắng trên bàn, đứng dậy đi vào trong. Phía sau bình phong tối đen như mực, giơ tay không nhìn rõ năm ngón, nhưng đầu ngón tay y đã bắt đầu chớp động hàn quang, ngân châm nháy mắt đâm thẳng vào ba đại huyệt Tuyền Cơ, Hoa Cái, Tử Cung.
Đợi đến khi Từ Trường Khanh bước về chỗ cũ, sắc mặt đã khôi phục lại như lúc ban đầu, y tiếp tục đề bút viết nhanh, tựa hồ đối với chuyện vừa xảy ra không hề để ý. Quỷ Môn Thập Tam Châm quả nhiên công hiệu nhanh chóng, Từ Trường Khanh một lần nữa chấp bút hô hấp đều đặn, mạch đập bình hòa, lạc bút trầm ổn, không thấy bất cứ dấu hiệu dị thường nào.
Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng thê lương.
Một chú bướm từ đâu xuất hiện trên đầu bút lông, phẩy cánh lượn quanh sương phòng. Giữa không gian u ám, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn đèn dầu, nó không do dự lao thẳng vào hào quang nóng cháy ấy, từ không trung thả xuống, “xuy” một tiếng rơi vào giữa cây đèn, nháy mắt đã biến thành làn khói xanh lượn lờ tiêu thất.
Thiêu thân lao đầu vào lửa chẳng phải tự tìm tử lộ?
Từ Trường Khanh nao nao, chẳng lẽ trong lòng con bướm đó, ánh sáng rực rỡ kia lại là thứ đáng trân quý nhất, khiến nó ngay cả tính mạng cũng chẳng cần, buông tha sinh mệnh dài lâu để đổi lại ôn tồn giây lát?
Đốt cháy thân ta, hừng hực thánh hỏa, sống có gì vui, chết có gì buồn, vì thiện trừ ác, giữ lấy quang minh, hỉ nhạc sầu bi, tan thành cát bụi, thương thay thế nhân, vui buồn lắm vậy. Mà chú bướm kia lại có ai biết được, trong thời khắc tối hậu lửa thiêu đốt thân mình, chính là sự cam chịu đã đạt thành sở nguyện?
Dưới ánh đèn, Từ Trường Khanh nhất thời hoảng hốt, giữa mông lung phảng phất trông thấy một thiếu niên rạng rỡ mỉm cười níu lấy cánh tay mình, “Như vậy đi, sau khi chuyện Ngũ Hành tôn giả kết thúc, ta lập tức mang huynh ly khai Thục Sơn, ai cũng không thể ngăn cản ta. Nếu như Thục Sơn ngũ lão ngăn cản ta, ta liền rút râu bạc của họ, hủy đi Vô Cực Các của họ, để một đàn tiểu đậu phụ, lão đậu phụ không còn chỗ niệm kinh. Huynh nguyện ý ở lại trong thành Du Châu là tốt nhất, chúng ta cùng nhau trông coi tiệm cầm đồ Vĩnh Yên…”
Khi nói những lời này, thiếu niên mười chín tuổi khóe mắt đuôi mày đều mang theo vài phần rạng rỡ cùng hạnh phúc.
Từ Trường Khanh lập tức hạ cán bút, kiệt lực nhắm mắt xua đuổi khỏi đầu những hư ảnh kia, thế nhưng, thân ảnh thiếu niên chấp nhất sớm đã nhập vào đại não, ngoan cố không buông mà tận lực nhắc nhở chính mình.
“Huynh không phải là rất thích đại hồ Cửu Tuyền Thôn hay sao? Chúng ta có thể nửa năm ở đó, nửa năm rời tới Trường An. Phải, ngay tại thành Trường An mở một chi nhánh của tiệm cầm đồ Vĩnh Yên, để cho Mậu Mậu cùng Tất Bình quản lý, dù sao thì Mậu Mậu nằm mơ cũng muốn được đến Trường An…” Những lời này vốn dĩ là lúc hai người nhàn đàm mà vô ý nói ra, y vốn cũng không nhận lời, nhưng tại nơi thần hồn phiêu lãng, giữa thời khắc nguy khắc mịt mờ, y lại không thể nào quên được.
Quên không được!
Quên không được! Liền phải nhớ cả đời!
Thế nhưng, nhớ cả đời, cũng chính là một đời không được giải thoát.
Từ đáy lòng Từ Trường Khanh dâng lên một tia mê man cùng sợ hãi. Y nhiều năm thanh tu như nước, từ lâu tâm tình điềm đạm không gợn sóng, cho nên một lần nhẹ dạ phóng túng tình ý, chung quy sẽ phải nhận lại tình nghiệt