Đây là – Trầm Trạch. Tuyệt đối là hắn! Người này cùng với người nhiều năm trước tại Miêu Cương sơ ngộ hoàn toàn giống nhau, không hề cải biến. Về phần huyết tinh chi khí, Trầm Trạch nhiều năm bị giam cầm trong Tỏa Yêu Tháp, nhiễm một chút huyết sát không phải điều gì kỳ lạ. Nghĩ đến đây, Tiêu Ánh Hàn thoải mái đi nhiều. Tình cảm đè nén bấy lâu nhất thời kích động, trong lòng tràn ngập niềm hân hoan cửu biệt trùng phùng, phảng phất toàn bộ hồi ức nhiều năm trước đều sống dậy. Nhưng mà đến khi hắn đưa cánh tay ra, ngũ chỉ hư trương, lại hoàn toàn xuyên thấu vào không khí.
Nguyên lai, đối phương không hề có huyết nhục.
Tiêu Ánh Hàn cả kinh, mắt ẩn lệ quang, hắn đã minh bạch, Trầm Trạch lúc này không có nguyên thần thực thể, chỉ là mượn ánh trăng đến đây tương hội mà thôi. Âm dương cách biệt, ngay cả đối thoại cũng không thể tiến hành. Mà Trầm Trạch đối diện cũng có điểm kích động, không ngừng chớp mắt nhìn Tiêu Ánh Hàn, đôi môi run run như muốn nói ra thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời không cách nào biểu đạt thành lời.
“Ngươi có chuyện muốn nói với ta đúng không?”
“…” Tuy rằng Trầm Trạch nói không thành tiếng, nhưng Tiêu Ánh Hàn cũng có thể nghe được, đọc ra được cảm giác của người kia. Hai người đã từng đồng sinh cộng tử, tâm ý tương liên. Hắn biết, Trầm Trạch là muốn thu được hình thể sống lại, cùng hắn tái tục tiền duyên. Dưới ánh trăng, Trầm Trạch một thân hắc bào không có nửa tia hô hấp, nhưng Tiêu Ánh Hàn có thể tinh tế thấy được lồng ngực người kia vẫn có nội tức lưu chuyển, tuần hoàn tương sinh, cho thấy Trầm Trạch đã bắt đầu ngưng tụ nguyên thần hồn phách, chỉ cần có thời gian, nhất định có thể thành hình.
Trong lòng Tiêu Ánh Hàn nhiệt huyết dâng lên, lập tức thốt lên: “Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi.” Hắc bào Trầm Trạch nghe được lời nói quả quyết này, khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Hắn vừa rồi mới gặp Tiêu Ánh Hàn, ánh mắt dường như có điểm lạnh lẽo, hàn ý ẩn hiện, giờ mới trở nên thân thiết, tràn ngập cảm động cùng mừng rỡ.
Ánh trăng sáng tỏ như vậy, nháy mắt khiến Tiêu Ánh Hàn lóa mắt. Trùng phùng sau sinh tử ly biệt, hắn sâu sắc hiểu được cảm giác vui sướng cực hạn khi tìm lại được thứ đã mất đi, cũng thanh thanh sở sở hiểu rằng mình vốn không thể nào ly khai người đó. Cho nên, vô luận phát sinh biến cố gì, hắn cũng không nguyện một lần nữa chịu đựng nỗi đau thấu xương nhập cốt này.
Trong gió truyền đến tiếng gà gáy sáng, phương Đông trời dần sáng tỏ. Trầm Trạch khẽ thở dài một tiếng, ngón trỏ chậm rãi vươn lên, tại không trung vẽ ra hai chữ: “Bảo trọng!” Thân hình hắn khẽ nhúc nhích, cước bộ di động, tựa như làn khói nhẹ nháy mắt biến mất vào màn sương ảo mộng.
Tiêu Ánh Hàn một thân y phục đạm bạc, dưới tia nắng ban mai lặng lẽ mà đứng, tựa như lạc vào giấc mộng.
Mà mặt trời mọc cũng là lúc Thường Dận dẫn theo vài đệ tử Thục Sơn công lực cao thâm đến Cửu Tuyền Thôn.
Đoàn người ngự kiếm đến nơi, chỉ thấy trước mắt tiêu điều rách nát, nhà cửa bụi bặm bám đầy, cả thôn chìm trong tử khí trầm trọng.
Đến lúc đi qua một tiểu viện nông gia, Thường Dận đột nhiên nhìn thấy một bùa chú hoàng biểu đặc biệt của Thục Sơn dán ngay trước cửa, nghênh đón gió sớm đong đưa. Hắn có chút nghi hoặc đi lên phía trước, bóc ra một bùa chú đã phai màu, lòng thầm minh bạch đây chính là nông gia tiểu viện của huynh đệ Lương gia, thứ dán trên cửa là phù chú Thục Sơn mà đại sư huynh lưu lại, cứu về hơn chục nhân mạng của Cửu Tuyền thôn.
Trong gió bay tới hương rượu gạo thơm ngát, rồi lại trộn lẫn một mùi huyết tinh không thể nói rõ.
Thường Dận nhíu mày thầm nghĩ, thôn này vốn có nghề nấu rượu, rất nhiều viện xá cất trữ mỹ tửu, tràn ra hương rượu say lòng người cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Chỉ là đồ thôn huyết án phát sinh đã lâu, thế nào cho đến nay vẫn còn mùi máu tanh? Hắn thầm sinh cảnh giác, nhớ tới ‘quỷ binh’ bên bờ sông mà Cảnh Thiên từng nhắc đến, liền phân phó, “Mọi người cẩn thận một chút, chúng ta trước hết kiểm tra từng nhà xem có gì dị thường hay không, nếu như phát hiện có cương thi ẩn nấp thì cần một kiếm giết chết, quyết không thể lưu lại mầm họa. Sau đó chúng ta đến bờ sông gần bãi tha ma kiểm tra xem có trạng huống gì dị thường hay không.”
Chúng đệ tử nghe lệnh rời đi, lòng không khỏi có chút khẩn trương. Có mấy người trong số họ là lần đầu hạ sơn, còn lại mặc dù có kinh nghiệm hàng yêu phục ma, nhưng cũng chủ yếu là tiểu yêu không đáng kể, đối với yêu nghiệt như cương thi khát máu hoàn toàn không có chút kinh nghiệm xử lý nào. Thường Hoài mấy người trường kiếm rời vỏ thận trọng mà đi, nhưng mà một đường đi đến cũng không phát hiện ra dị trạng gì, càng không đụng phải lục nhãn cương thi hay hồng mao yêu quái.
Bất quá, chuyện ngoài ý muốn xác thực có xảy ra.
Dân gian vẫn có câu ‘Dưới mắt cẩu thấy người thấp kém’, Thục Sơn đệ tử tại Lạc Dương quân doanh được chiêu đãi trọng thị đến thế, nay tới Cửu Tuyền Thôn lại bị mấy con vật nho nhỏ khinh nhờn.
Nguyên lai, trong thôn có mấy chú chó lông vàng trung thành tận tâm, thấy chủ nhân bị hại mà vẫn nấn ná nơi ở cũ, bảo vệ gia viên không chịu rời đi. Hiện tại lại thấy mấy người lạ đẩy cửa đi vào, đám cẩu hướng họ sủa lên inh ỏi. Thục Sơn Phục Ma Trận Pháp tuy rằng lợi hại, nhưng lão tổ tông đâu có dạy họ Đả Cẩu Trận Pháp, cho nên vài đệ tử phải tránh trái né phải, khó khăn lắm mới thoát khỏi truy sát của đám cẩu này, chật vật chạy ra khỏi tiểu viện.
Những đệ tử khác thấy vậy, lòng cùng nghĩ, thế gian không thiếu hạng người ‘nhân tâm khó lường’, qua cầu rút ván; thế mà những chú chó này lại trung thành hết mực tận tâm giữ nhà, so với những kẻ kia còn có nghĩa khí hơn rất nhiều.
Giờ ngọ đã qua, mọi người mở bọc lương khô chia nhau ăn tạm, sau đó lại tiếp tục lục soát.
Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên hai người buổi chiều nghe được Lương Tiểu Nguyên nói lại, mới biết Thường Dận đã dẫn mấy người đi Cửu Tuyền Thôn. Từ Trường Khanh vừa nghe xong vội nói: “Thường Dận tối qua vì sao không báo cho ta biết…”
Cảnh Thiên trừng mắt liếc y, “Nói để làm chi? Huynh muốn thế nào? Mới hồi phục tinh thần chưa được hai ngày đã muốn ngự kiếm phi hành sao? Phi đi, huynh lập tức phi cho ta xem! “Rầm” một cái ngã lộn nhào xuống đất thì vui rồi!”
Từ Trường Khanh bị hắn trách móc một trận nhất thời nghẹn lại, lòng muốn oán thầm vài câu, miệng lại không phát ra tiếng nào.