Cảnh Thiên nói, ngươi nếu không phải đến tìm ta tính sổ, vậy rốt cuộc muốn gì? Từ Trường Khanh đáp, tu luyện nội công tâm pháp vốn phải tiến hành theo tuần tự, căn cơ vững chắc, chỉ là trông tình hình huynh như vậy, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa. Vì thế sư tôn căn dặn ta mỗi tối đến phòng của huynh, giúp huynh lưu thông mạch máu, ổn định chân khí, sớm ngày đả thông đại tiểu Chu Thiên.
Cảnh Thiên vừa nghe xong, nghiêng đầu quan sát Từ Trường Khanh, thấy vẻ mặt y chân thành không giống giả tạo, bộ dáng thẳng thắn vô tư, bèn nói: “Huynh không sợ sau này ta đánh thắng Thường Dận sư đệ của huynh, vênh váo hất hàm sai bảo huynh sao?”. Từ Trường Khanh nghiêm mặt, an nguy của Thục Sơn và thiên hạ quan trọng hơn nhiều so với vinh nhục cá nhân Trường Khanh. Cảnh Thiên nhìn y một lát, vẻ mặt lẫm liệt giọng điệu hùng hồn, hoàn toàn là bộ dạng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Cảnh Thiên thầm nghĩ, ta hiểu rồi, cái mạng của Từ Trường Khanh huynh đã bán tống bán tháo cho Thục Sơn luôn rồi, hơn nữa còn bán một cách vô cùng vui vẻ cam tâm tình nguyện.
Từ đó về sau, Cảnh Thiên ban ngày luyện võ, buổi tối lại được Từ Trường Khanh hỗ trợ điều tức vận khí, thấm thoát đã non nửa tháng trôi qua.
Cảnh Thiên dần dần cảm giác được, những lúc hắn nhắm mắt đả tọa, trong cơ thể mơ hồ có luồng khí chạy theo kinh mạch tản vào tứ chi, có điều luồng khí này lúc liền mạch lúc ngắt quãng, bản thân không thể tự khống chế. Từ Trường Khanh nói, đây là hiện tượng tốt cho thấy cơ thể huynh đã bắt đầu ngưng kết chân khí, hiện tại nội lực huynh còn yếu nên chưa thể khống chế tự nhiên được, chỉ cần tu luyện thêm nội công tâm pháp Thục Sơn, sớm muộn gì huynh cũng có thể thoải mái kiểm soát luồng chân khí này. Đến lúc đó…
Cảnh Thiên hỏi: “Đến lúc đó ta có thể ngự kiếm phi hành đúng không?”.
Từ Trường Khanh gật đầu: “Không sai!”.
Cảnh Thiên đắc ý, “Ta nhất định phải nỗ lực thêm, tranh thủ ngày mai…”. Từ Trường Khanh vội nói: “Không được, dục tốc bất đạt, tuy chân khí huynh tràn đầy, nhưng nếu nội công tâm pháp không thể vận chuyển trôi chảy mạch khí này thì vẫn không thể ngự kiếm phi hành. Thậm chí còn rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Mỗi đêm ta tới đây, ngoài giúp huynh lưu thông mạch máu, còn phải lưu ý bảo vệ huynh, tránh cho huynh luyện không đúng phương pháp mà tẩu hỏa nhập ma”. Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, trong lòng cảm động nghẹn ngào, lại hiếu kỳ hỏi: “Thế Thường Dận thì sao? Trước đây huynh cũng phải thức trắng đêm bảo vệ hắn à…”. Từ Trường Khanh thành thật gật đầu, đúng vậy, có điều Thường Dận sư đệ thận trọng chăm chỉ, trong vòng nửa tháng đã có thể đạt được nền móng vững vàng.
Cảnh Thiên hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, thầm nghĩ, ta còn tưởng huynh chỉ đối tốt như vậy với một mình ta, thì ra đây là phúc lợi phổ thông của đệ tử Thục Sơn nha.
“Ta đây nếu trong nửa tháng vẫn chưa đạt được nền móng vững vàng, có phải còn ngu dốt kém cỏi hơn tên Thường Dận ấy không?”.
Từ Trường Khanh vội giải thích: “Cũng không phải, Cảnh huynh đệ đừng tự coi nhẹ mình, đánh mất niềm tin vào bản thân, huynh là vì lớn tuổi rồi mới luyện công, cho nên…”. Y không nói tiếp, nhưng Cảnh Thiên tự hiểu ý tứ gì, lòng hạ quyết tâm, ngày mai dậy sớm chút, nỗ lực luyện công, không thể nào để thua tên tiểu tử Thường Dận đó. Thằng ranh ấy không phải mất đến mười lăm ngày sao? Ta đây cũng trong vòng mười lăm ngày ổn định nền móng.
Từ đó mỗi ngày Cảnh Thiên đều rời giường từ sớm, khắc khổ tập luyện, giống như thay da đổi thịt luôn vậy. Các vị trưởng lão Thục Sơn thấy Cảnh Thiên dưới sự chỉ dạy của Từ Trường Khanh như “cải tà quy chính lần nữa làm người”, lòng không khỏi vui mừng, Bổ Thiên Trận Pháp tại hậu sơn Thục Sơn càng ngày càng chói lọi, bừng bừng khí thế.
Mấy ngày trôi qua.
Cảnh Thiên bi ai phát hiện, thế gian có rất nhiều chuyện không phải cứ quyết tâm là đạt được. Qua giai đoạn đầu nội lực đột nhiên tăng mạnh, chân khí giống như ào ào đổ vào người, thì lúc này vô luận thế nào cũng không đả thông được đại tiểu Chu Thiên. Mặc dù Từ Trường Khanh không nói thẳng, nhưng cứ nhìn thần sắc y mỗi đêm, cho thấy y cũng đã tận sức giúp hắn vận công hoạt huyết, thế mà trước sau vẫn không thể đột phá tầng cuối cùng này.
Buổi tối.
Cảnh Thiên than thở: “Đậu Phụ Trắng! Huynh không cần lãng phí chân khí vì ta nữa, ta thật sự hoài nghi có phải các huynh nhận nhầm người không, ta chẳng phải cái gì thần nhân thượng cổ chuyển thế, huynh đã từng thần tên thần tiên nào luyện lâu như vậy còn không có chút tăng tiến nào không?”. Từ Trường Khanh vẫn nín hơi vận công không trả lời, một lúc sau mới đáp: “Cảnh huynh đệ! Huynh không cần gấp gáp, chúng ta có thể từ từ mà luyện”. Cảnh Thiên nói, huynh không cần an ủi ta, ta biết huynh còn sốt ruột hơn ta, chỉ là không muốn nói ra khiến ta khó chịu, có thể ta thật sự chẳng phải thần tiên chuyển thế gì cả, ta chỉ có cái mệnh làm chưởng quỹ tiệm Vĩnh Yên thôi.
Dưới ánh đèn, Từ Trường Khanh hơi nhíu mày, mặc dù y không nói một lời, thế nhưng giữa hai chân mày lại hiện ra nỗi lo lắng rõ ràng. Dưới ánh sáng lập lòe, hốc mắt Từ Trường Khanh hơi thâm quầng, dưới bóng mày rủ xuống càng hiện nên rõ nét. Không hiểu sao lòng Cảnh Thiên nhói đau, không phải vì mình, mà vì nam tử trước mắt này.
Rõ ràng là mình sai, mình ngu ngốc, nhưng lại làm liên lụy đến y nhiều ngày như vậy, dốc lòng chỉ bảo, thậm chí không ngại tiêu hao chân khí mà giúp mình, còn mình ngoài than thở kêu la, thì chẳng có chút tiến bộ gì hết. Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ đến, hôm nay trước thềm Vô Cực Các, hắn còn bày ra bộ mặt cợt nhả vô tâm chọc phá y. Thật ra từ cái lần chạm vào cằm y, trong khoảnh khắc chạm nhau, hắn cảm thấy được rõ ràng y của hiện tại gầy hơn ngày đó nhiều lắm. Từ Trường Khanh của một tháng trước không phải như vậy đâu. Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khiến một người tu chân hao gầy đi nhanh chóng, nguyên nhân chỉ có thể là do chân khí cùng nội lực hao tổn quá độ thôi.
Đậu Phụ Trắng, ta biết huynh vì đại nghiệp của Thục Sơn mới đối tốt với ta như vậy, thế nhưng, lão