Vẫn là Vô Cực Các, vẫn là chiêu thức hôm qua, Cảnh Thiên cẩn thận học theo Từ Trường Khanh xuất chiêu, thu thế, di chuyển, hít thở… Hắn quả là có tài luyện võ, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ được đạo tu chân, đồng thời từng chiêu từng thức đều bắt chước giống y như đúc.
Sau giờ ngọ, tiết trời ấm áp, mọi người đều thấy hơi buồn ngủ, Cảnh Thiên cũng vậy, hắn đặt mông ngồi xuống thềm đá sống chết không chịu luyện tập nữa.
Từ Trường Khanh lại không dám buông lỏng chút nào, khuyên nhủ: “Thời gian chúng ta ở Thục Sơn không nhiều, huynh mau đứng lên đi!”.
Cảnh Thiên nói, ta mệt chết rồi, từ sáng đến giờ còn chưa có nghỉ ngơi, dù ta có là thần nhân thượng cổ chuyển thế, thì giờ cũng vẫn là con người, huynh không thể xem ta thần tiên như thần tiên đâu nha. Mà cho dù có là thần tiên thì cũng phải ăn uống nghỉ ngơi. Lại nữa, cứ luyện tập khô khan thế này thật chẳng thú vị chút nào, ta muốn giống như bọn họ kìa. Từ Trường Khanh hỏi, giống như ai? Cảnh Thiên đáp, huynh luyện đôi với ta, huynh xem, mấy tên đậu phụ kia chẳng phải đều là một đấu một hay sao?
Từ Trường Khanh nghe vậy hơi nhíu mày.
Cảnh Thiên nói, còn nữa, ta ghét cái bộ dạng cau mày của huynh. Người hiểu thì nói huynh lo nước lo dân, người không hiểu lại cho rằng ta nợ của huynh năm trăm lạng bạc, nếu như huynh muốn ta thư thái luyện võ, thì trước hết phải sửa lại cái tật xấu này đi. Từ Trường Khanh nhìn hắn dở khóc dở cười: “Trước nay ta vẫn vậy, quen rồi, không sửa được!”.
Cảnh Thiên nói, không sửa được cũng phải sửa, bằng không ta không có tâm tư luyện võ. Ta không có tâm tư luyện võ huynh sẽ không thể dựa vào ta tìm Ngũ Hành tôn giả, Thục Sơn các huynh không tìm được Ngũ Hành tôn giả sẽ không thu thập được năng lượng Ngũ Hành, các người không thu được năng lượng ngũ hành sẽ không cứu được thiên hạ. Huynh xem đi, một nụ cười của huynh ảnh hưởng đến cả thương sinh thiên hạ, an bình Thần Châu đó nha.
Từ Trường Khanh bị lừa tạm thời vẫn chưa phục hồi tinh thần trở lại, chần chừ nói: “Không nghiêm trọng vậy đâu…”.
“Cái gì không nghiêm trọng? Huynh không nghe nói đến Bao Tự à? Chưa nghe chuyện ‘phong hỏa hí chư hầu’ sao? Huynh không biết nụ cười của mỹ nhân ảnh hưởng đến cả giang sơn xã tắc à? Còn dám nói không nghiêm trọng! Được rồi, giờ bảo huynh cười với đại gia ta một cái, huynh thấy khó khăn lắm sao?”.
“Không khó khăn!”.
“Ngoan lắm, thế mới phải chứ”. Cảnh Thiên đưa ngón tay nâng chiếc cằm gầy gò của Từ Trường Khanh, thái độ nghiêm túc không gì sánh được: “Nào! Một, hai, ba…”.
Từ Trường Khanh miễn cưỡng cười một cái, thật giống ban ngày thấy quỷ.
Cảnh Thiên thầm rủa, sao huynh cười miễn cưỡng như vậy, làm như lão tử đây là cường hào ác bá đùa giỡn con gái nhà lành không bằng! Hắn thở dài nói: “Thôi bỏ đi! Không ép huynh nữa! Chúng ta luyện kiếm!”. Từ Trường Khanh lo lắng: “Không được! Đao kiếm không có mắt, ta sợ làm huynh bị thương, chi bằng chúng ta đọ sức đi!”. Cảnh Thiên vui vẻ xoa tay: “Đọ sức! Tốt! Ta thích nhất là đọ sức! Trong thành Du Châu chưa kẻ nào đánh ngã được ta đâu!”.
Từ Trường Khanh nói: “Huynh quan sát cho kỹ đây!”.
Y xuất thủ như gió, Cảnh Thiên chỉ thấy bóng trắng vụt qua trước mắt, Từ Trường Khanh đột nhiên biến mất. Không chờ hắn kịp phản ứng, Từ Trường Khanh đã xuất hiện ngay phía sau, bàn tay vững vàng khống chế yết hầu hắn: “Nếu như là kẻ địch, lúc này chế trụ yết hầu của huynh, huynh phải làm gì?”.
Cảnh Thiên đầu xoay mòng mòng, lôi toàn bộ những gì học được mấy ngày nay ra điểm danh từ đầu xuống cuối một lượt, không có kết quả gì. Sau đó lại điểm danh thêm lượt nữa từ cuối trở về đầu, vẫn không có kết quả.
Từ Trường Khanh vận lực càng mạnh: “Làm sao xuất thủ hóa giải?”.
Cảnh Thiên chớp chớp mắt, không hề lên tiếng.
Chúng đệ tử thấy đại sư huynh tự mình xuất chiêu, bắt đầu vây quanh quan sát học hỏi. Lúc này người người đều nín thở, đợi xem Cảnh Thiên làm sao hóa giải được chiêu Cầm Nã Thủ này. Thường Dận thầm nghĩ, nếu ta là Cảnh Thiên, sẽ cản tay, xoay người, tập kích bên hông, dùng chiêu “Phi Phượng Điểm Đầu” điểm huyệt đạo trước ngực đại sư huynh, huynh ấy nhất định sẽ toàn lực bảo vệ yếu huyệt, ngay lập tức ta sẽ tranh thủ thoát ra.
Giữa sân tĩnh lặng như tờ.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Cảnh Thiên chảy xuống, bởi vì trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, thật không nghĩ ra có chiêu thức gì hóa giải thế tỏa hầu này của Từ Trường Khanh.
Một lúc lâu sau, Cảnh Thiên trả lời lí nhí không rõ tiếng. Từ Trường Khanh hỏi, huynh nói cái gì? Ta không nghe rõ, huynh lặp lại lần nữa xem nào, huynh sẽ ứng phó ra sao?
“Hảo hán tha mạng, tiểu nhân chịu thua!”. Cảnh Thiên liều mạng hô to, thầm nghĩ, đây là huynh ép ta, ta cũng không nghĩ cứ mất mặt thế này đâu.
Mọi người sửng sốt, yên lặng một lát, đột nhiên cười ầm một trận.
Cảnh Thiên cả giận gắt: “Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười? Đánh không lại đương nhiên phải chịu thua. Chẳng lẽ còn muốn liều chết chống cự? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, đời người thay đổi khôn lường, ai biết đấy là đâu…”. Từ Trường Khanh mặc dù không tức giận, lại khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Thường Dận, đệ qua đây… Cảnh huynh đệ, huynh xem ta cùng sư đệ đọ sức, sẽ biết chiêu vừa rồi phải hóa giải thế nào”.
Vì vậy, Cảnh Thiên thong thả ngồi xuống thềm Vô Cực Các, nhìn Từ Trường Khanh cùng Thường Dận làm mẫu tập luyện cho hắn xem. Hai người đã thống nhất với nhau, đến lúc cần sẽ dừng lại, để Từ Trường Khanh giải thích kỹ cho Cảnh Thiên phương vị lực đạo vân vân. Một đám đệ tử Thục Sơn vây kín xung quanh xì xào bàn tán: “Huynh xem đại sư huynh và Thường Dận thật không hổ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, luyện công thật ăn ý… Đúng vậy, hai người song kiếm hợp bích tuyệt diệu như thế, chúng ta có tập thế nào cũng chẳng đuổi kịp được. Huynh xem, Trường Khanh sư huynh cùng Thường Dận sư huynh phối hợp, so với tên Cảnh Thiên kia, hòa hợp biết bao nhiêu!”.
Cảnh Thiên nghe được những lời này, cõi lòng ngổn ngang.
“Dừng!”.
“Cảnh huynh đệ, huynh làm sao vậy? Lẽ nào huynh chưa nhìn rõ cách hóa giải vừa rồi sao? Chúng ta đã làm rất chậm rồi!”.
“Ta đương nhiên nhìn rất rõ, vì thế quyết định đích thân xuống sàn luyện tập, Đậu Phụ Trắng đến đây, để ta chỉ dạy cho huynh một cách hay!”.
Thường Dận nói: “Hôm nay đại sư huynh đã mệt rồi, không bằng ta cùng huynh so chiêu!”. Cảnh Thiên liếc mắt nhìn hắn: “Ước định tỷ thí giữa ta và ngươi còn chưa đến, ngươi đã nóng lòng muốn thử võ công sâu cạn của ta?”. Thường Dận đáp, ta tuyệt đối không có ý này, thôi vậy cứ để đại sư huynh so chiêu với huynh đi.
Cảnh Thiên nắm kiếm trong tay, trường kiếm “leng keng” ra khỏi vỏ, phản chiếu ánh sáng chói mắt, lúc này Cảnh Thiên đã trút bỏ vẻ lười nhác, giữa đôi mày xuất hiện vẻ nghiêm chỉnh hiếm có: “Từ đại hiệp! Thỉnh giáo!”.
“Keng” một tiếng giòn tan, song kiếm vung lên, ánh sáng lấp lánh.
Trong lòng Thường Dận thầm cảm thán: “Quả nhiên không hổ là Ngũ Hành tôn giả chuyển thế, sức lực mạnh mẽ, ẩn chứa quang hoa. Mặc dù hắn không quen thuộc chiêu thức, thế nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều hiểu từ gốc rễ, kiếm ý thâm sâu, không mất quá nhiều thời gian, võ công người này nhất định có thể đứng vào hàng cao thủ”.
Trăng tròn vằng vặc.
Đêm nay là tết Nguyên Tiêu.
Nếu chỗ này là thành Du Châu, lúc này nhất định đèn hoa lộng lẫy, du khách như hội, bên bờ sông Thục, hoa đăng dập dềnh trôi. Nếu là thành Du Châu, hắn chắc chắn sẽ cùng Mậu Mậu cầm theo hoa đăng đi dạo khắp thành, nói không chừng còn có thể nhìn được điệu múa tiêu hồn của Tiểu Đào Hồng tại Túy Hồng Lâu. Đêm Nguyên Tiêu, hắn chắc chắn sẽ không giống như bây giờ, ngồi trên thảm cỏ trước thềm Vô Cực Các buồn chán đến chết nhìn một đoàn đậu phụ Thục Sơn hân hoan đón tết. Thật chả hiểu nổi, ở đây không thịt không rượu không mỹ nhân, bọn người kia sáng luyện kiếm tối cũng luyện kiếm, thế mà còn không sợ dọa người, ngay cả đêm Nguyên Tiêu cũng luyện kiếm nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, một tên không biết là Thủ