Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Độc thệ minh ước


trước sau

Vẫn là Vô Cực Các, vẫn là chiêu thức hôm qua, Cảnh Thiên cẩn thận học theo Từ Trường Khanh xuất chiêu, thu thế, di chuyển, hít thở… Hắn quả là có tài luyện võ, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ được đạo tu chân, đồng thời từng chiêu từng thức đều bắt chước giống y như đúc.

Sau giờ ngọ, tiết trời ấm áp, mọi người đều thấy hơi buồn ngủ, Cảnh Thiên cũng vậy, hắn đặt mông ngồi xuống thềm đá sống chết không chịu luyện tập nữa.

Từ Trường Khanh lại không dám buông lỏng chút nào, khuyên nhủ: “Thời gian chúng ta ở Thục Sơn không nhiều, huynh mau đứng lên đi!”.

Cảnh Thiên nói, ta mệt chết rồi, từ sáng đến giờ còn chưa có nghỉ ngơi, dù ta có là thần nhân thượng cổ chuyển thế, thì giờ cũng vẫn là con người, huynh không thể xem ta thần tiên như thần tiên đâu nha. Mà cho dù có là thần tiên thì cũng phải ăn uống nghỉ ngơi. Lại nữa, cứ luyện tập khô khan thế này thật chẳng thú vị chút nào, ta muốn giống như bọn họ kìa. Từ Trường Khanh hỏi, giống như ai? Cảnh Thiên đáp, huynh luyện đôi với ta, huynh xem, mấy tên đậu phụ kia chẳng phải đều là một đấu một hay sao?

Từ Trường Khanh nghe vậy hơi nhíu mày.

Cảnh Thiên nói, còn nữa, ta ghét cái bộ dạng cau mày của huynh. Người hiểu thì nói huynh lo nước lo dân, người không hiểu lại cho rằng ta nợ của huynh năm trăm lạng bạc, nếu như huynh muốn ta thư thái luyện võ, thì trước hết phải sửa lại cái tật xấu này đi. Từ Trường Khanh nhìn hắn dở khóc dở cười: “Trước nay ta vẫn vậy, quen rồi, không sửa được!”.

Cảnh Thiên nói, không sửa được cũng phải sửa, bằng không ta không có tâm tư luyện võ. Ta không có tâm tư luyện võ huynh sẽ không thể dựa vào ta tìm Ngũ Hành tôn giả, Thục Sơn các huynh không tìm được Ngũ Hành tôn giả sẽ không thu thập được năng lượng Ngũ Hành, các người không thu được năng lượng ngũ hành sẽ không cứu được thiên hạ. Huynh xem đi, một nụ cười của huynh ảnh hưởng đến cả thương sinh thiên hạ, an bình Thần Châu đó nha.

Từ Trường Khanh bị lừa tạm thời vẫn chưa phục hồi tinh thần trở lại, chần chừ nói: “Không nghiêm trọng vậy đâu…”.

“Cái gì không nghiêm trọng? Huynh không nghe nói đến Bao Tự à? Chưa nghe chuyện ‘phong hỏa hí chư hầu’ sao? Huynh không biết nụ cười của mỹ nhân ảnh hưởng đến cả giang sơn xã tắc à? Còn dám nói không nghiêm trọng! Được rồi, giờ bảo huynh cười với đại gia ta một cái, huynh thấy khó khăn lắm sao?”.

“Không khó khăn!”.

“Ngoan lắm, thế mới phải chứ”. Cảnh Thiên đưa ngón tay nâng chiếc cằm gầy gò của Từ Trường Khanh, thái độ nghiêm túc không gì sánh được: “Nào! Một, hai, ba…”.

Từ Trường Khanh miễn cưỡng cười một cái, thật giống ban ngày thấy quỷ.

Cảnh Thiên thầm rủa, sao huynh cười miễn cưỡng như vậy, làm như lão tử đây là cường hào ác bá đùa giỡn con gái nhà lành không bằng! Hắn thở dài nói: “Thôi bỏ đi! Không ép huynh nữa! Chúng ta luyện kiếm!”. Từ Trường Khanh lo lắng: “Không được! Đao kiếm không có mắt, ta sợ làm huynh bị thương, chi bằng chúng ta đọ sức đi!”. Cảnh Thiên vui vẻ xoa tay: “Đọ sức! Tốt! Ta thích nhất là đọ sức! Trong thành Du Châu chưa kẻ nào đánh ngã được ta đâu!”.

Từ Trường Khanh nói: “Huynh quan sát cho kỹ đây!”.

Y xuất thủ như gió, Cảnh Thiên chỉ thấy bóng trắng vụt qua trước mắt, Từ Trường Khanh đột nhiên biến mất. Không chờ hắn kịp phản ứng, Từ Trường Khanh đã xuất hiện ngay phía sau, bàn tay vững vàng khống chế yết hầu hắn: “Nếu như là kẻ địch, lúc này chế trụ yết hầu của huynh, huynh phải làm gì?”.

Cảnh Thiên đầu xoay mòng mòng, lôi toàn bộ những gì học được mấy ngày nay ra điểm danh từ đầu xuống cuối một lượt, không có kết quả gì. Sau đó lại điểm danh thêm lượt nữa từ cuối trở về đầu, vẫn không có kết quả.

Từ Trường Khanh vận lực càng mạnh: “Làm sao xuất thủ hóa giải?”.

Cảnh Thiên chớp chớp mắt, không hề lên tiếng.

Chúng đệ tử thấy đại sư huynh tự mình xuất chiêu, bắt đầu vây quanh quan sát học hỏi. Lúc này người người đều nín thở, đợi xem Cảnh Thiên làm sao hóa giải được chiêu Cầm Nã Thủ này. Thường Dận thầm nghĩ, nếu ta là Cảnh Thiên, sẽ cản tay, xoay người, tập kích bên hông, dùng chiêu “Phi Phượng Điểm Đầu” điểm huyệt đạo trước ngực đại sư huynh, huynh ấy nhất định sẽ toàn lực bảo vệ yếu huyệt, ngay lập tức ta sẽ tranh thủ thoát ra.

Giữa sân tĩnh lặng như tờ.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Cảnh Thiên chảy xuống, bởi vì trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, thật không nghĩ ra có chiêu thức gì hóa giải thế tỏa hầu này của Từ Trường Khanh.

Một lúc lâu sau, Cảnh Thiên trả lời lí nhí không rõ tiếng. Từ Trường Khanh hỏi, huynh nói cái gì? Ta không nghe rõ, huynh lặp lại lần nữa xem nào, huynh sẽ ứng phó ra sao?

“Hảo hán tha mạng, tiểu nhân chịu thua!”. Cảnh Thiên liều mạng hô to, thầm nghĩ, đây là huynh ép ta, ta cũng không nghĩ cứ mất mặt thế này đâu.

Mọi người sửng sốt, yên lặng một lát, đột nhiên cười ầm một trận.

Cảnh Thiên cả giận gắt: “Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười? Đánh không lại đương nhiên phải chịu thua. Chẳng lẽ còn muốn liều chết chống cự? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, đời người thay đổi khôn lường, ai biết đấy là đâu…”. Từ Trường Khanh mặc dù không tức giận, lại khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Thường Dận, đệ qua đây… Cảnh huynh đệ, huynh xem ta cùng sư đệ đọ sức, sẽ biết chiêu vừa rồi phải hóa giải thế nào”.

Vì vậy, Cảnh Thiên thong thả ngồi xuống thềm Vô Cực Các, nhìn Từ Trường Khanh cùng Thường Dận làm mẫu tập luyện cho hắn xem. Hai người đã thống nhất với nhau, đến lúc cần sẽ dừng lại, để Từ Trường Khanh giải thích kỹ cho Cảnh Thiên phương vị lực đạo vân vân. Một đám đệ tử Thục Sơn vây kín xung quanh xì xào bàn tán: “Huynh xem đại sư huynh và Thường Dận thật không hổ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, luyện công thật ăn ý… Đúng vậy, hai người song kiếm hợp bích tuyệt diệu như thế, chúng ta có tập thế nào cũng chẳng đuổi kịp được. Huynh xem, Trường Khanh sư huynh cùng Thường Dận sư huynh phối hợp, so với tên Cảnh Thiên kia, hòa hợp biết bao nhiêu!”.

Cảnh Thiên nghe được những lời này, cõi lòng ngổn ngang.

“Dừng!”.

“Cảnh huynh đệ, huynh làm sao vậy? Lẽ nào huynh chưa nhìn rõ cách hóa giải vừa rồi sao? Chúng ta đã làm rất chậm rồi!”.

“Ta đương nhiên nhìn rất rõ, vì thế quyết định đích thân xuống sàn luyện tập, Đậu Phụ Trắng đến đây, để ta chỉ dạy cho huynh một cách hay!”.

Thường Dận nói: “Hôm nay đại sư huynh đã mệt rồi, không bằng ta cùng huynh so chiêu!”. Cảnh Thiên liếc mắt nhìn hắn: “Ước định tỷ thí giữa ta và ngươi còn chưa đến, ngươi đã nóng lòng muốn thử võ công sâu cạn của ta?”. Thường Dận đáp, ta tuyệt đối không có ý này, thôi vậy cứ để đại sư huynh so chiêu với huynh đi.

Cảnh Thiên nắm kiếm trong tay, trường kiếm “leng keng” ra khỏi vỏ, phản chiếu ánh sáng chói mắt, lúc này Cảnh Thiên đã trút bỏ vẻ lười nhác, giữa đôi mày xuất hiện vẻ nghiêm chỉnh hiếm có: “Từ đại hiệp! Thỉnh giáo!”.

“Keng” một tiếng giòn tan, song kiếm vung lên, ánh sáng lấp lánh.

Trong lòng Thường Dận thầm cảm thán: “Quả nhiên không hổ là Ngũ Hành tôn giả chuyển thế, sức lực mạnh mẽ, ẩn chứa quang hoa. Mặc dù hắn không quen thuộc chiêu thức, thế nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều hiểu từ gốc rễ, kiếm ý thâm sâu, không mất quá nhiều thời gian, võ công người này nhất định có thể đứng vào hàng cao thủ”.

Trăng tròn vằng vặc.

Đêm nay là tết Nguyên Tiêu.

Nếu chỗ này là thành Du Châu, lúc này nhất định đèn hoa lộng lẫy, du khách như hội, bên bờ sông Thục, hoa đăng dập dềnh trôi. Nếu là thành Du Châu, hắn chắc chắn sẽ cùng Mậu Mậu cầm theo hoa đăng đi dạo khắp thành, nói không chừng còn có thể nhìn được điệu múa tiêu hồn của Tiểu Đào Hồng tại Túy Hồng Lâu. Đêm Nguyên Tiêu, hắn chắc chắn sẽ không giống như bây giờ, ngồi trên thảm cỏ trước thềm Vô Cực Các buồn chán đến chết nhìn một đoàn đậu phụ Thục Sơn hân hoan đón tết. Thật chả hiểu nổi, ở đây không thịt không rượu không mỹ nhân, bọn người kia sáng luyện kiếm tối cũng luyện kiếm, thế mà còn không sợ dọa người, ngay cả đêm Nguyên Tiêu cũng luyện kiếm nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, một tên không biết là Thủ

Trung hay Thủ Nghĩa gì đó kêu lên: “Hay là mời đại sư huynh thổi một khúc đi!”. Lời vừa dứt, cả đám đồng loạt hưởng ứng, tiếng vỗ tay rào rào: “Đúng vậy, đã lâu không nghe đại sư huynh thổi sáo rồi!”.

Từ Trường Khanh cười nói: “Được, đợi ta về phòng lấy cây sáo…”. Y còn chưa dứt lời, một cây sáo nhỏ đã xuất hiện trước mặt, y quay đầu lại, thấy Thường Dận đang mỉm cười nhìn mình, vẻ mặt đầy phấn chấn: “Đệ biết bọn họ sẽ hùa nhau bắt đại sư huynh thổi sáo, nên đã mang sáo đến đây rồi”. Từ Trường Khanh mỉm cười, trong lời nói hàm chứa nỗi bất đắc dĩ: “Đệ còn giúp các đệ ấy trêu chọc ta”.

Hai người một hỏi một đáp, Cảnh Thiên nghe không sót một chữ. Hắn thầm nghĩ, có gì lạ đâu, không phải chỉ là thổi sáo sao, làm gì ra vẻ phấn khích như vậy chứ, lão tử đây còn được nghe cả sáo do đại nhạc sư của Túy Hồng thổi rồi nhé, chẳng có gì hiếm lạ. Thôi ta thăng, đi ngủ!

Hắn lặng lẽ đứng dậy từ trong đám người, lúc này Từ Trường Khanh đã hé miệng, bắt đầu thổi tiếng đầu tiên. Thấy Cảnh Thiên uể oải bỏ đi, Từ Trường Khanh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Thường Dận. Tuy Thường Dận tỏ ra rất lưu luyến tiếng sáo vừa vang lên, nhưng vẫn phất áo đứng dậy, vòng qua mấy khúc hành lang mới đuổi kịp Cảnh Thiên.

“Cảnh huynh đệ, làm sao vậy?”.

Cảnh Thiên đáp, không có gì, hôm nay ta luyện võ quá mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi sớm chút thôi. Thường Dận bèn nói, cũng phải, vậy huynh nghỉ ngơi sớm đi, ta trở lại nghe đại sư huynh thổi sáo. Cảnh Thiên vừa nghe lời này, lập tức nói, ái chà, sáng nay ta đi vội vàng, không nhớ kỹ đường, giờ không tìm ra đường trở về sương phòng rồi, phải làm sao bây giờ?

Thường Dận méo mó nhìn hắn, miễn cưỡng nói: “Vậy để ta đưa Cảnh huynh đệ về phòng”. Cảnh Thiên thấy ánh mắt Thường Dận nhìn về phía bên kia đầy lưu luyến, lòng càng đắc ý, bệ vệ oai phong bừng bừng khí thế mà trở về phòng.

Trên đường đi, qua một gian phòng, Cảnh Thiên nhìn trên song cửa giăng đầy mạng nhện, chứng tỏ đã lâu không có người ở, liền hiếu kỳ hỏi, đây là phòng của ai, sao lại không dùng nữa?

“Là của đại sư huynh…”. Nói đến đây, Thường Dận đột nhiên im bặt. Cảnh Thiên kinh ngạc thốt lên, thì ra là phòng của Đậu Phụ Trắng, để ta vào xem. Thường Dận hơi lúng túng: “Không phải huynh ấy, là đại sư huynh khác!”. Cảnh Thiên khó hiểu hỏi, chẳng lẽ Từ Trường Khanh không phải đại sư huynh của các ngươi sao?

Thường Dận thở dài: “Việc này một lời khó nói hết, vị đại sư huynh này nhập môn còn sớm hơn Trường Khanh sư huynh, chính là đệ tử của Thanh Vy chưởng môn… chỉ là… chỉ là phạm phải môn quy, từ lâu đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi!”.

Cảnh Thiên gật đầu phán, thì ra là thế, khó trách Thanh Vy chưởng môn không muốn thu nhận đồ đệ nữa, thì ra là còn đau lòng vì chuyện đồ đệ nhà mình. Xem ra sư phụ sét đánh của ngươi chả có điểm gì tốt, chỉ có con mắt nhìn đệ tử thì sắc bén hơn Thanh Vy đạo trưởng nhiều, ngươi xem Từ Trường Khanh lẫn ngươi đều rất biết nghe lời. Phải rồi, vậy tên đồ đệ Thục Sơn kia phạm vào môn quy gì?

Thường Dận ấp úng: “Cũng không có gì… chẳng qua chỉ là cấu kết với người ngoài, phạm vào… phạm vào…”.

Cảnh Thiên nói, cấu kết với người ngoài, cấu kết với người ngoài cũng chẳng phải tội danh gì quá to tát, thế mà bị trục xuất sư môn nghiêm trọng như vậy hả?

“Cái này, khi đó ta vẫn còn nhỏ, cũng không hiểu lắm, hình như, chắc là, nghe nói phạm vào sắc giới.”

Cảnh Thiên nghe vậy, thầm nghĩ, Thục Sơn các người chỉ có đệ tử nam, không có đệ tử nữ. Trên núi đừng nói nữ nhân, ngay cả thứ gì giống cái cũng đều không có, phạm vào sắc giới kiểu gì được?”. Hắn liền vỗ vỗ vai Thường Dận, tỏ vẻ đồng tình vô hạn: “Ta biết, có một số chuyện không phải chỉ dùng “tay” là có thể giải quyết… Được rồi, chúng ta đều là đại lão gia, không ngại hỏi một chút, bình thường các ngươi làm sao giải quyết thứ kia?”.

“Thứ nào?”.

“Thứ kia! Chính là thứ ngoại trừ thái giám, phàm là nam nhân thì đều có!”.

Thường Dận ho lên một tiếng, ấp úng nói qua loa vài câu, đại để đệ tử Thục Sơn trước nay thanh tâm quả dục, thực ra không có nhu cầu mấy về chuyện kia. Cảnh Thiên thầm nghĩ, thôi đi, ngươi gạt ai chứ, tu luyện có thể thành thái giám không? Càng là người tu đạo thanh tâm quả dục, nhẫn nhịn lâu ngày, thứ kia càng mãnh liệt, đợi đến khi nó bộc phát, thì sẽ thành “Đạo sĩ dã phong cuồng”. Lòng hắn nghĩ vậy, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Từ Trường Khanh dáng vẻ đạm mạc áo trắng tung bay, vô luận có lớn mật giả thiết đến đâu, cũng không cách nào tưởng tượng Từ Trường Khanh một khi “phong cuồng” sẽ như thế nào.

Hai người trở lại sương phòng, Cảnh Thiên vừa châm nến lên đã thấy Thường Dận bay vọt ra giữa màn đêm, gấp gáp như thỏ bị trúng tên thì thầm cảm thấy buồn cười: “Ngươi đi đi! Bây giờ trở lại, mọi thứ đã nguội lạnh rồi, trừ khi tiếng sáo của đại sư huynh ngươi có thể ngân vang ba ngày không dứt!”.

Cảnh Thiên hài lòng lẩm bẩm điệu dân ca, thầm nghĩ, nhóc con, dám đánh cược với ta, xem ta làm thế nào chỉnh ngươi.

Đúng lúc này, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Từ Trường Khanh đã xuất hiện ngay ngoài cửa. Cảnh Thiên giật mình thốt lên: “Từ đại hiệp! Tối hôm qua ta quả thực không dám suy nghĩ quá phận, huynh đừng mang phiền phức đến cho ta nữa. Cho dù huynh có muốn đánh ta cũng không cần phải gấp gáp làm ngay tại đây chứ, sau này xuống núi huynh còn nhiều thời gian lắm mà…”.

Từ Trường Khanh khó hiểu: “Cảnh huynh đệ, huynh đang nói cái gì? Việc tối hôm qua chỉ là hiểu lầm, ta đã tạ lỗi với Cảnh huynh đệ rồi. Chẳng lẽ Cảnh huynh đệ còn lo lắng ta vẫn để bụng chuyện đó sao?”.

“Không phải ta lo lắng Từ Trường Khanh huynh lén lút tìm ta trả thù, ta lo là lo sư phụ sét đánh, Thường Dận sư đệ, Thủ Trung sư đệ, Thủ Nghĩa sư đệ, cùng một đám sư đệ đậu phụ trắng không biết tên khác của huynh, nếu họ biết những chuyện ta đã làm với huynh, chắc chắn sẽ cho rằng ta vô lễ với chưởng môn Thục Sơn tương lai. Cả đám người vác kiếm kiếm ta tính sổ, ta còn không bị đâm thành con nhím luôn sao!”.

Từ Trường Khanh vội vàng giải thích, Cảnh huynh đệ yên tâm, việc đêm qua Trường Khanh không hề nói với bất kỳ ai.

Cảnh Thiên than thở, huynh không biết đâu, từ tối hôm qua đến bây giờ, ta mất hồn mất vía, ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày thấp thỏm sợ hãi, không còn chút tâm trí nào luyện công nữa. Hay là như vậy đi, huynh thề độc cho ta, quyết không đem chuyện tối qua nói cho ai biết, nếu không đi phải vịn tường, ho ra máu, chôn dưới đáy quan tài, nói chung ai nói ra thì chết không tử tế…”.

Từ Trường Khanh đáp, được, ta thề.

“Đệ tử Thục Sơn Từ Trường Khanh hôm nay xin thề, nếu ta tiết lộ chuyện này ra ngoài, thì đi phải vịn tường, ho ra máu, chôn dưới đáy quan tài, nói chung chết không tử tế – Như vậy được chưa?”.

“Không tệ!”.

Bao Tự (?-771 TCN) là mĩ nhân Trung Quốc thời nhà Chu.

Nghĩa là đốt lửa đùa giỡn với chư hầu. Chuyện kể rằng Chu U Vương say mê Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng.

Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Quắc Công khuyên Chu U vương đốt lửa cho chư hầu đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ, đến một thời gian sau, vua Chu lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười.

Một câu ngạn ngữ dân gian, ý nghĩa gốc là: sông Hoàng Hà không cố định, thường xuyên đổi dòng (đã từng xảy ra rất nhiều lần trong lịch sử). Một khu vực vốn dĩ ở bờ đông (hà đông), ba chục năm sau cũng có thể biến thành bờ tây (hà tây) do Hoàng Hà thay đổi dòng chảy. Sau này câu nói ấy được dùng với ý nghĩa đời người thay đổi khó lường không ai biết trước được.

Đạo sĩ cũng điên cuồng.

Ý nói tay chân bủn rủn mềm nhũn, đi lại phải vịn vào tường.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện