Ngay vào lúc này, tế đàn bóng ảnh lắc lư, âm hỏa đại thịnh, chớp mắt biến đổi.
Nguyên lai, Thường Dận đã dẫn quỷ binh vào trận pháp, thỉnh tới tứ phương chân quân, chỉ đợi nghi thức phá giới kết thúc là có thể hoàn thành siêu độ. Mà tên quỷ binh sau cùng đang được dẫn hồn kia, bỗng nhiên nhìn thấy Cảnh Thiên đang đứng dưới tế đàn, nhất thời phát sinh một tiếng rít dài chói tai. Người này mặc dù đã chết nhiều năm, nhưng sinh tiền công lực thâm hậu, sau đó dựa vào oán khí không tan mà phát sinh âm thanh thực thể. Tiếng rít nửa đêm làm chấn động tế đàn, vô số tia lửa bay loạn, không ngừng tuôn rơi.
Mấy đệ tử dưới đàn công lực không cao bị tiếng rít đó làm cho kinh mạch tê dại, trong đầu ong ong thành một mảng, thân thể không chống đỡ được ngã xuống. Cảnh Thiên cũng cảm thấy hô hấp khó khăn, trong cơ thể một cổ nhiệt khí xúc động tỏa ra không ngớt, chân khí toàn thân rã rời. Sau một lát, hắn chỉ cảm thấy đại huyệt ở lưng nóng lên, một cổ nội lực thuần hậu chậm rãi tiến nhập, dẫn đạo thực khí tán loạn trong cơ thể trở lại bình thường, cảm giác buồn nôn nháy mắt biến mất. Hắn nhìn lại, Từ Trường Khanh đã ở sau lưng mình mỉm cười.
Mà sau khi cất lên một tiếng rít gào thê lương, quỷ ảnh hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Cảnh Thiên, bất chợt nước mắt trào ra.
Mọi người thấy tình cảnh quỷ dị không gì sánh được, lòng đầy hồ nghi hướng về phía Cảnh Thiên.
“Đây là ý tứ gì?” Cảnh Thiên cũng ngạc nhiên không hiểu.
“Đừng hoảng!” Từ Trường Khanh sải bước giữ lấy Cảnh Thiên, nhẹ nhàng kéo hắn lui về phía sau, thấp giọng an ủi, “Hắn không thể gây thương tổn được ngươi.” Cảnh Thiên chỉ cảm thấy ngón tay Từ Trường Khanh ôn nhu như nước, theo lòng bàn tay liên tục nhẹ nhàng trấn an hắn, khiến hắn cảm giác được toàn thân đều là ấm áp vô hạn, tâm trạng nhất thời bình ổn trở lại.
Thường Dận gặp nguy không loạn, mắt thấy biến cố xảy ra, biết quỷ binh này tất có ý đồ. Hắn lập tức tế khởi một đạo phù chú, hướng về trước mặt quỷ binh, quát lớn: “Hiện hình!” Dưới ngọn đèn dầu yếu ớt, quỷ binh mơ hồ lắc lư hiện rõ nguyên hình: Hắn xấp xỉ ba mươi, thân hình cao lớn, mặt mày thô ráp, áo giáp tử đồng khoác trên thân, rất có khí thế lẫm liệt hành quân phát lệnh.
“Thần, Định Quốc đại tướng quân Phượng Trác, tham kiến Thái tử điện hạ!”
“Phượng… Trác? Phượng Trác là ai? Thái tử là ai? Ngươi đang nói ta sao? Ta là Cảnh Thiên, Du Châu Vĩnh Yên chưởng quỹ. Cha ta, cha của cha ta, cha của cha của cha ta… đều làm nghề buôn bán trong thành Du Châu. Ngươi nhận sai người rồi, ta chẳng phải là Thái tử gì hết. Lão huynh, kêu loạn Thái tử là tội mất đầu đó.” Nhưng mà một lời nói ra, Cảnh Thiên tựa hồ cảm thấy có gì không thích hợp, “Cũng đúng a, ngươi cũng đã chết rồi, đương nhiên không sợ mất đầu lần nữa. Nhưng dù sao ngươi cũng nên nghe theo an bài của đạo sĩ Thục Sơn, thanh thản an tâm mà lên đường đầu thai đi. Nếu để lỡ thời gian thì thật không ổn, sẽ bỏ mất cơ hội làm người tốt đó.”
“Thần Phượng Trác, tự Cao Tổ Thủy, thần tử Khương Quốc, lòng trung như nhất, chết trận chiến trường, sau khi chết không được táng về cố hương. Thái tử điện hạ Long Dương cùng thần sinh tiền sớm có quen biết, vì sao hiện tại không nhìn nhận vi thần?” Quỷ ảnh khấu đầu nhất bái, ngôn từ vô cùng khẩn thiết.
Nghe đến đó, Thường Dận mấy người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời cùng nghĩ: Chẳng lẽ Cảnh Thiên kiếp trước là Khương Quốc Thái tử Long Dương?
Thấy Cảnh Thiên cùng mọi người không tin lời mình nói, quỷ tướng Phượng Trác mắt thấu lệ quang, thanh âm đột nhiên cao hơn, chỉ hướng Từ Trường Khanh bên cạnh: “Nếu ta không nhận lầm, đây chính là thụ nghiệp ân sư của Thái tử, Thái phó Lâm Nghiệp Bình. Thái tử tạm thời mất trí nhớ, vậy hãy hỏi Thái phó liền biết lời ta nói là thật hay hư.”
Cảnh Thiên xoay người lại nhìn Từ Trường Khanh, mâu trung quang mang chớp động, chẳng biết là mừng hay lo.
Chứng kiến mọi người đồng loạt quay ra nhìn mình, Từ Trường Khanh thốt nhiên bất động. Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh hai người mười ngón tay đan chặt, nhưng mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống ròng ròng. Ký ức xa xôi tựa như làn khói mỏng từ tế đài chảy xuống, lượn lờ xung quanh họ, chỉ đợi họ đưa tay vạch ra.
Trước mắt tường thành ầm ầm đổ sụp, tiếng chém giết dậy trời, chiến họa ngập tràn thiên địa.
“Thái tử, người có kế sách cứu quốc…”
“Thái phó đã có kế sách sao không sớm nói rõ ràng…”
“Thần, Phượng Trác, nguyện lĩnh tám mươi tử sĩ vì nước phân ưu. Nhưng mong sau khi chết muốn được táng về quê cũ, bằng không chết không nhắm mắt.”
“Sư phụ, người không thể chết được…”
Những đối thoại này chợt gần chợt xa, tựa như không thể nghe rõ, lại tựa như rành rành bên tai. Không gian bỗng dưng ngập tràn tiếng khóc, ban đầu chỉ tỉ tê nho nhỏ, dần dần trở nên rõ ràng, tất cả đều là tiếng khóc thét thống khổ bi thương. Tiếng chém giết vang vọng không gian, Khương Quốc cổ thành chìm trong bóng tối vô biên cùng huyết tinh ngập trời.
Cảnh Thiên trợn mắt bất động, thần tình hoảng hốt, toàn thân run run, cũng không biết đã nhìn thấy ảo ảnh gì. Cảnh tượng thê lương xưa cũ dần dần rút đi, hắn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác bi thống chua xót không sao kiềm chế được, chỉ muốn khóc rống lên mặc kệ bao nhiêu ánh nhìn. Nhưng mà, một hơi thở bị ép lại ở yết hầu, làm thế nào cũng không thoát ra được, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt. Liền vào lúc này, đôi bàn tay vững vàng hữu lực cầm lấy mười ngón tay băng lãnh của hắn, thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tai: “Sự tình đã qua đều là quá khứ… Hiện tại, ngươi là Cảnh Thiên, ta là Từ Trường Khanh.”
“Huynh là Từ Trường Khanh, ta là Cảnh Thiên… Phải, phải, đều không phải vong quốc Thái tử, cũng không phải thụ nghiệp ân sư. Không có tàn sát, không có chiến loạn, không có sinh ly, không có tử biệt, có đúng hay không?”
“Đúng!”
“Cái gì bại hoại cương thường, uổng cố nhân luân, hết thảy đều là nói xạo, đúng hay không?”
“…”
Từ Trường Khanh ngẩn ra, mâu sắc phức tạp nhìn Cảnh Thiên, nhất thời không biết trả lời ra sao. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm giác thê lương tràn ngập trong lòng. Chẳng biết qua bao lâu, Cảnh Thiên miệng đầy khổ sở: “Quên đi, trò đùa tiền thế đều là hư vô, không cần bận tâm.”
Từ Trường Khanh xoay người nhìn Phượng Trác, nghiêm mặt nói: “Phượng tướng quân, mặc kệ ngươi cùng ta kiếp trước có quen biết hay không, nhưng vong linh các ngươi chết