Tỷ Thủy Trấn trở mình dưới ánh ban mai, phiến đá rêu phong xanh rờn trong gió.
Trong viện, một phiến cửa sổ bị nhấc lên từ bên ngoài, lộ ra gương mặt anh khí tuấn lãng. Tiếng chim chiêm chiếp trong vắt nhè nhẹ lọt vào tai, nhiễu loạn bạch y nhân đang yên giấc. Từ Trường Khanh giữa lúc buồn ngủ mông lung, không nhịn được phải phất tay lên mũi đẩy đi mấy cọng cẩu vĩ ba thảo, miệng mơ màng nói nhỏ: “Cảnh huynh đệ… Đừng nghịch… Rất phiền…”
Cảnh Thiên hất vạt áo ngồi lên giường, cách ổ chăn kéo cổ tay Từ Trường Khanh: “Đứng lên! Rời giường! Huynh tại Thục Sơn không phải rất oai phong lôi ta ra khỏi giường sao? Có qua mà không có lại là phi lễ, huynh đứng lên cho ta!” Từ Trường Khanh hai mắt mơ màng, thật mệt mỏi bị hắn lôi ra khỏi ổ chăn, tóc mai tán loạn, trên mặt vẫn còn lưu lại cơn buồn ngủ thật dày.
“Cảnh huynh đệ, huynh ra ngoài trước đi, để ta ngủ thêm một chút, được không?”
“Không được! Huynh đã ngủ lâu như vậy, thật vất vả mới tỉnh lại, còn muốn ngủ đến bao giờ.” Cảnh Thiên hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra vài phần xấu xa, “Phải rồi, tại Du Châu Thành ta nghe người ta nói qua, chỉ có phụ nữ hoài thai mới ngủ nhiều như vậy. Huynh nói xem, huynh đường đường một đại lão gia, không được lười biếng, đứng lên, theo ta đi dạo Lạc Dương. Tần Vương đã có một đám đệ tử Thục Sơn trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì. Ta nghe nói Tần Vương xử lý quân vụ cũng ổn thỏa rồi, ba ngày sau chúng ta khởi hành về Thục Sơn, sau này khả năng không còn cơ hội quay lại nơi này. Cho nên, ngày hôm nay, huynh nhất định phải cùng ta đi dạo Lạc Dương.”
“Oáp…” Từ Trường Khanh dùng sức day con mắt, miễn cưỡng ngồi dậy, hai tròng mắt nửa khép nửa mở, cho thấy thần trí vẫn chưa triệt để thanh tỉnh.
Mắt thấy Từ Trường Khanh vẫn còn cố đóng mắt, ngáp liền mấy cái vất vả lục tìm ngoại y, Cảnh Thiên vừa giận vừa buồn cười. Hắn nâng cánh tay Từ Trường Khanh lên, kéo ngoại y qua, nói: “Ta mặc y phục giúp huynh… Ai nha, có cây kim!” Cảnh Thiên vừa nói lời này, Từ Trường Khanh rốt cục thanh tỉnh hoàn toàn, tay phải chế trụ ngón tay đang lục lọi của hắn, gấp gáp biện hộ: “Không có gì, chỉ là ngân châm dùng để châm cứu của Thục Sơn mà thôi. Huynh đi ra ngoài trước, ta lập tức ra ngay!”
“Để làm gì? Cũng không phải ta chưa thấy qua của huynh… Ha ha…” Cảnh Thiên lời còn chưa hết đã bật cười to. Hắn tuy rằng nhịn lại một chữ cuối cùng không nói, nhưng mà cái loại ý tại ngôn ngoại này, Từ Trường Khanh làm sao không hiểu, y tức khắc giận tái mặt: “Cảnh huynh đệ!”
“Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì trêu không vui nữa… Được được, ta ở bên ngoài chờ huynh vậy.” Cảnh Thiên tâm trạng oán giận, bước chân lại vô cùng ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, ngồi xổm xuống góc tường đếm kiến.
“Một… hai… ba bốn năm sáu bảy…”
Năm mươi con kiến đếm xong rồi, Từ Trường Khanh trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
“Được rồi, Đậu Phụ Trắng, huynh mặc y phục quả thực so với đại cô nương xuất giá còn phiền phức hơn.” Cảnh Thiên không nhịn được đẩy cửa mà vào, đột nhiên, hắn giật mình.
Ngoài cửa sổ là một hồ bích thủy, tia nắng ban mai chiếu vào đám sương mờ ảo, vô thanh vô thức len qua song cửa, chiếu lên gương mặt thanh tuấn của Từ Trường Khanh trước gương đồng, càng làm cho dung nhan y thêm vài phần ôn nhuận thanh khiết.
Trong nháy mắt này, thời gian dừng lại.
“A!” Từ Trường Khanh giật mình kêu lên một tiếng, chiếc lược trên tay đã bị Cảnh Thiên thình lình rút ra, nguyên bản vừa rồi y chải tóc đến thất thần, tóc tai đều rối tung hết cả. Cảnh Thiên cầm chiếc lược cẩn thận chải qua tóc y: “Chải tóc cho huynh thôi, huynh tưởng ta giật tóc của huynh xuống hả?”
“Huynh nhẹ tay một chút… nhẹ… ai… đau… đau!” Từ Trường Khanh bị xé cả da đầu đến đau nhức, cố gắng né tránh đáp lại: “Cảnh huynh đệ, huynh muốn làm cái gì? Buông tay!”
Ha ha, đây là cái gì? Cảnh Thiên thu vào tay một ít tóc bạc, kêu gào còn to hơn, ta đây giúp huynh nhổ tóc trắng, huynh lại không biết tốt xấu. Từ Trường Khanh không cho là đúng, thuận miệng đáp lại, ta vốn hơn huynh tám tuổi, có tóc bạc là chuyện bình thường. Cảnh Thiên cười hì hì, phi, nằm mơ đi, muốn ra vẻ lão đầu lừa gạt ta, cái gì anh hùng xế chiều mỹ nhân đầu bạc, huynh coi như đầu bạc, cũng vẫn là một khối bạch đậu hũ, muốn làm lão đậu hũ chờ sau trăm tuổi đi. Từ Trường Khanh nghe được Cảnh Thiên lại bắt đầu nói năng không đứng đắn, nhất thời im lặng, cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Thế nhân đều sợ xế chiều đầu bạc. Thế nhưng, nếu như phải chịu nỗi đau nhức không người yêu thương, cô đơn sống trên đời trăm năm nghìn năm, chung quy có ý nghĩa gì? Nếu có thể tranh thủ lúc thanh xuân tươi đẹp, gặp được người sở ái, làm chuyện mình muốn làm, thì sống hay chết, trẻ hay già cũng có làm sao. Sống trì độn vô tri, không bằng chết oanh oanh liệt liệt, yêu một hồi thoải mái vui vẻ… Đậu Phụ Trắng, huynh nói có đúng hay không?”
Từ Trường Khanh nghe vậy, thần tình không khỏi hòa hoãn lại, tâm trạng có chút nghĩ ngợi, miệng lại nói: “Không biết! Thục Sơn đệ tử từ trước đến nay thanh tâm quả dục, không trải qua đại bi, đại đỗng, đại nộ, đại sân, huynh nói nỗi khổ của thế tục, Trường Khanh nhất thời không thể lĩnh hội được.”
“Nói sạo! Nói sạo! Khẩu thị tâm phi!” Cảnh Thiên hung hăng nghĩ thầm. Hắn thấy Từ Trường Khanh chống chế như vậy, lòng có chút nổi giận, hừ lạnh một tiếng: “Cũng phải, huynh là đệ tử có tư chất nhất của Thục Sơn, ta cùng huynh nói chuyện gì nam nữ tình ái, huynh đương nhiên nghe không hiểu. Nghe không hiểu cũng không sao, tâm minh bạch là được rồi.” Lòng hắn có điểm giận, cho nên tay cầm lược phát lực càng mạnh, khiến cho Từ Trường Khanh phải né trái tránh phải kêu đau: “Được rồi được rồi!”
Cảnh Thiên không nghe không buông lại càng ra sức cào mạnh, tựa hồ muốn đem toàn bộ đau khổ lúc trước phát tiết ra, Từ Trường Khanh tránh cũng không thể tránh, rốt cuộc đành chấp nhận bị Cảnh Thiên hành hạ một trận.
Từng giây từng khắc trôi qua, lực cổ tay của Cảnh Thiên cũng bất tri bất giác dịu lại. Từng lọn tóc đen nhánh của Từ Trường Khanh chậm rãi chảy xuống, loại xúc giác như tơ như lụa nhẵn nhụi mềm mại này tựa như gọi lại ảo giác tại bích u tuyền.
Ảo cảnh ngày đó rốt cục cũng biến thành hiện thực.
Cảnh Thiên thận trọng bỏ cây lược ra khỏi tóc Từ Trường Khanh, khi ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm được vào da thịt ấm áp của đối phương thì, không biết có phải Từ Trường Khanh đã cảm giác được hàn ý từ đầu ngón tay của hắn hay không, y hơi ngẩng đầu một chút. “Đừng nhúc nhích!” Cảnh Thiên quát. Hắn chậm rãi lấy ra một lọn tóc mai của Từ Trường Khanh, tinh tế quấn tại đầu ngón tay mình, rồi lại lấy ra từ đầu mình một chút tóc dài, cẩn thận tỉ mỉ đem hai lọn tóc buộc lại thành một đồng tâm kết.
Mắt thấy vậy, Từ Trường Khanh dung sắc vẫn bình tĩnh nhất thời nổi lên một tầng đỏ ửng, cuối cùng đến vành tai trắng nõn cũng phát hồng. Trong phòng hai người không nói một lời, chỉ có đôi mâu vẫn lẳng lặng dừng ở một phương, chính là nơi mà họ suốt đời quyến luyến, mong muốn dừng chân.
Trong phòng tĩnh lặng, một tia tình tố vô danh nhàn nhạt quanh quẩn trong từng tấc vuông không khí.
“Được rồi, được rồi!” Từ Trường Khanh nhắc nhở một câu.
“Đậu Phụ Trắng, ta ở Du Châu đã nghe người thuyết thư kể qua câu chuyện Tô Vũ chăn dê . Hắn trước khi đi sứ Hung Nô đã viết lại một câu: ‘Kết tóc là phu thê, ân ái không nghi ngờ’. Có phải như vậy không?”
Từ Trường Khanh ngẩn ra, “Lưu Biệt Thê” [Tặng vợ lúc đi xa] của Tô Vũ tất nhiên y biết, tiếp sau còn có câu “Vui vẻ nay tịch mịch” càng khiến người suy tư lắm nỗi. Thế nhưng, Cảnh Thiên cũng không biết, đó là lời thề của phu thê trước lúc xuất chinh, kết cục sau đó có bao nhiêu bi thương thảm hại. Tô Vũ đi sứ Hung Nô, tại Bắc địa chịu khổ, rút đao tự vẫn lại bị Thiền Vu cứu sống. Khi hắn vượt qua bao năm đày đọa trở về Hán thất giang sơn, thê tử từ lâu đã chẳng còn. Tô Vũ về Hán mang theo hoài niệm cùng phiền muội đối với thê tử, cuối cùng cô độc mà chết.
“Sống không thể trở về, chết mang theo hoài niệm”, đó vừa vặn là câu cuối cùng của “Lưu Biệt Thê”, điềm xấu thế nào, thảm thương thế nào.
Cái gọi là ‘một câu thành lời sấm’ chính là như vậy.
Cảnh Thiên nếu nói ra những lời này, như vậy hẳn chỉ biết ái tình trung trinh thuở ban đầu, mà không ngờ kết cục phía sau.
Nghĩ đến đây, Từ Trường Khanh tâm thần khẽ run, chiếc lược trong tay gẫy gập làm hai, răng lược vô ý cắn ngập vào lòng bàn tay, một tia máu chảy ra.
“Đậu Phụ Trắng! Huynh đang nghĩ gì vậy?” Cảnh Thiên có điểm luống cuống.
“Không có gì!”
“Ai, lược gãy rồi, lát nữa chúng ta đi dạo Lạc Dương sẽ vào cửa hàng mua một chiếc mới.”
“Huynh không biết rồi, lược là thứ càng dùng lâu mới tốt… càng lâu càng tốt…”
“Ta đương nhiên