“Là ta, cũng là y… Ta muốn đoán nhân duyên, nhưng chỉ là với người trong lòng ta ngưỡng mộ, a, là muội tử nhà y.” Cảnh Thiên cười đến gập cả bụng, vừa thở dốc vừa nói, “Cho nên, Đậu Phụ Trắng, huynh thay muội tử mình viết một chữ đi.”
Từ Trường Khanh không tình nguyện viết, hung hăng liếc xéo Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên đối với oán thầm của Từ Trường Khanh xưa nay đều coi như không nghe không thấy, hắn lôi kéo cánh tay đối phương, “Viết đi viết đi, huynh muội song sinh các người tâm ý tương thông.” Từ Trường Khanh tức giận đến không nói được gì, ‘Cảnh huynh đệ quả nhiên độ lượng rộng rãi, ‘muội tử song sinh’ của ta lớn hơn huynh tám tuổi, nghĩ không ra huynh cũng không ngại.”
Cảnh Thiên cười tủm tỉm đáp: “Tục ngữ có câu ‘Nữ hơn ba như vàng bạc trong nhà’, ta hiện tại có ba khối vàng, vui vẻ còn không kịp, sao phải bận tâm?”
Từ Trường Khanh biết nếu không nghe theo lời hắn, không biết còn lôi kéo đến rắc rối gì nữa, đành phải nhấc bút lông lên chấm mực, thuận tay viết xuống một chữ “Hoàng” [遑]. Nhưng mà nét bút chưa hoàn, lòng bỗng nhiên giật thột, còn có chút hốt hoảng, mơ hồ nổi lên một dự cảm bất an. Tâm tư y hỗn loạn, nét bút tự nhiên cũng ngừng trệ, “tách” một tiếng nhỏ, giọt mực rơi xuống mặt giấy trắng, chậm rãi lan ra.
Cảnh Thiên đẩy y một chút, nói: “Đậu Phụ Trắng, phát ngốc cái gì thế?”
Từ Trường Khanh phục hồi tinh thần trở lại, nhấc bút sửa lại chữ Hoàng [遑] [nhàn hạ, rảnh rỗi] thành chữ Hoàng [煌] [sáng sửa, huy hoàng], nói: “Giải đi!”
Hồ thiên sư xoay chữ lại, hít phải một ngụm lãnh khí, sợ hãi liếc mắt: “A, cái này, hay là viết chữ khác đi, cái này… không giải ra được!” Từ Trường Khanh đạm mạc mỉm cười, “Ngươi nên giải thế nào thì cứ giải, chữ đã viết ra đâu thể hủy đi.” Cảnh Thiên cũng nói: “Phải đó, cái này tinh hỏa huy hoàng, đăng hỏa huy hoàng, sao lại giải không ra, ngươi mà còn ấp úng quanh co, cẩn thận ta đập bể biển hiệu của ngươi.”
Hồ thiên sư thấy hai người nói đến linh hoạt, Từ Trường Khanh lại rất thong thả đạm nhiên, cho nên cũng bớt đi vài phần lo lắng: “Cũng được, ta cứ giải vậy, tin hay không tùy ngươi.” Hắn trỏ ngón tay lên mặt giấy, miệng nói: “Chữ này nhìn bề ngoài có vẻ tốt lành, kỳ thực là đại hung. Bên phải có thể tách thành Bạch [白], Vương [王], ha ha, nguyên bản là vô cùng tốt lành, đại phú đại quý. Nếu là nhân duyên, sẽ là vương giả một đôi, đại phú đại quý! Chỉ đáng tiếc, bên trên lại có một giọt mực phá hư, biến mất chữ “Tẩu” [走], hai thứ kết hợp lại, là đại hung, đại hung!”
Cảnh Thiên bật cười ha hả, “Một giọt mực thì đáng gì chứ, lau đi là xong!”
“Mực đã rơi vào giấy, dù ngươi có dùng bao nhiêu tâm lực cũng không cách nào tẩy đi được. Đáng tiếc đáng tiếc, ngọc bích có tỳ vết, bị Vương giả cướp đoạt, lại vẫn khăng khăng chạy trốn Vương giả… Thứ lỗi cho ta nói thẳng, nữ tử kia sợ rằng sớm đã thất trinh.” Hồ thiên sư rung đùi đắc ý, lời còn chưa nói xong, đã nghe bên tai một tiếng quát rầm trời: “Họ Hồ kia, ngươi nói năng bậy bạ! Lão tử, lão tử đập nát quầy hàng của ngươi!”
“Rầm!” Cảnh Thiên nện xuống một quyền, mực vảy ra tung tóe, khiến Hồ thiên sư cũng húc cả đầu xuống bàn. Hắn một tay kéo áo lôi Hồ thiên sư dậy, người nọ chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, nhất thời thở không ra hơi, sắc mặt trở nên xám ngắt.
“Ngươi không nên lấy họ Hồ, phải là họ Cẩu mới đúng, miệng chó không mọc được ngà voi. Đừng lôi ta! Đừng ngăn ta! Xem ta đánh chết cái lão già mồm miệng không sạch sẽ này…” Bí mật này, Cảnh Thiên vẫn tận lực ẩn giấu trong lòng: Hắn muốn bảo vệ con người bị Trùng Lâu thừa cơ làm bậy, tùy ý lăng nhục kia, thế nhưng vẫn vô lực. Hiện tại trước mặt bao nhiêu người qua lại, lão già kia lại đề cập đến chuyện này, bảo hắn làm sao không khỏi phẫn uất mà thất thố.
“Ngươi nháo đủ chưa!” Bên cạnh vang lên một tiếng quát, Từ Trường Khanh thần sắc bất động, mâu trung lẫm lẫm hàn quang, “Nếu chúng ta đã mời người đoán chữ, hắn tạm thời giải, chúng ta cũng tạm thời nghe. Tin thì có, không tin thì không có. Chúng ta không muốn thì bỏ đi, thuận theo tự nhiên là được.”
“Hắn cố ý đoán thành hung hiểm, hòng lừa bịp tống tiền chúng ta, ngay cả điểm này huynh cũng không nhìn ra?” Cảnh Thiên cả giận, “Mánh khóe lừa gạt này, trong thành Du Châu ta thấy nhiều rồi. Nhưng kẻ không biết nặng nhẹ, vô lương tâm hủy đi thuần khiết của người khác thì đây là lần đầu tiên ta gặp. Nếu không giáo huấn hắn một trận, kẻ này ngày sau còn tiếp tục hại người…”
Mắt thấy Cảnh Thiên bắt đầu đập phá quầy hàng, nhiều người rảnh rỗi bắt đầu vây quanh chỉ trỏ, miệng không ngớt nghị luận. Từ Trường Khanh tức giận phất tay áo, rời khỏi đoàn người.
Mà Hồ thiên sư này cũng nơm nớp sợ sệt từ dưới mặt đất bò lên, run giọng nói: “Kỳ thực, chữ này tuy hung hiểm, nhưng cũng không phải không có phương pháp hóa giải.” Cảnh Thiên nguyên bản đang định đuổi theo Từ Trường Khanh, mắt thấy Hồ thiên sư nói vậy, vội vàng xoay người lại nắm cổ áo lão: “Có gì nói mau.”
Hồ thiên sư bị hắn nắm chặt lấy cổ, đầu ong ong một trận, thở hổn hển nói: “Cái này, biến số chính là ở chữ “Hỏa” [火] bên trái. Nguyên bản là chữ “Tẩu” [走], hung hiểm vô cùng, nhưng “Hỏa” vừa ra, a, a, chuyện xấu đó…”
“Ngươi nói, hóa giải thế nào?”
“Cách hóa giải ở ngay chữ “Hỏa” đó, nếu có người Ngũ Hành mệnh Hỏa