Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Lạc Dương yên vũ


trước sau

Mưa phùn lất phất, từng giọt nước đập vào tảng đá bên đường, âm thanh tí tách len lỏi vào nội tâm. Từ Trường Khanh không nói gì, Cảnh Thiên cũng không lên tiếng, hai người lẳng lặng sóng vai nhau đi trong hẻm nhỏ. Con ngõ dài dằng dặc, khúc khuỷu không có điểm dừng, hai người đều không nói, thời gian tựa như dài ra đến vĩnh hằng. Cảnh Thiên bắt đầu hoảng hốt. Mưa bụi thanh đạm lả lướt, ký ức ngàn năm chậm rãi chảy trôi.

Phảng phất chính là kiếp trước…

Dưới mưa bụi Giang Nam, hắn trông thấy một bóng người chậm rãi mở dù, mặt dù yên sắc đủ hai mươi bốn cánh nan, cán dù bằng gỗ giữa những ngón tay thon dài oánh nhuận. Người nọ đứng giữa đất trời, mưa bụi bay xéo thấm ướt xiêm y đạm sắc, ống tay áo cùng vạt áo đong đưa trong gió: ‘Ngươi là hài tử nhà ai? Vì sao không nói lời nào?’ Hắn phảng phất trông thấy, khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, “Có phải đói bụng rồi không… Đi theo ta!”

Trong tầm mắt, giữa hẻm nhỏ, dưới tán dù, hai bóng người một cao một thấp lặng lẽ rời đi.

“Đậu Phụ Trắng, thì ra kiếp trước ta đã gặp huynh từ khi còn rất nhỏ.”

“Ừm.”

“Ta đã từng nằm mơ, thấy huynh xuất nhập cung đình, bầu trời trong mộng ngập tràn hỏa quang, ta ôm huynh khóc rất thương tâm.”

“Ừm.”

“Ta còn thấy, chúng ta đi qua hẻm nhỏ rêu phong, chơi thuyền giữa yên ba bích thủy, thế nhưng nháy mắt, khói bụi đầy đất, chiến hỏa khắp nơi, tường thành đổ nát, huyết quang tận trời, huynh ở trên thuyền nhỏ, vẫn nhẹ nhàng đi đến tận cùng non xanh nước biếc…”

“Ừm.”

“Đậu Phụ Trắng, những thứ ta trông thấy đều là bi kịch, đều không kết thúc tốt đẹp. Ta rất sợ, huynh nói chúng ta —”

“Không sao, có thể do kiếp trước còn nhiều tiếc nuối, cho nên kiếp này chúng ta mới có cơ duyên xảo hợp mà gặp nhau. Nếu muốn hỏi việc làm trong kiếp trước, hãy nhìn những gì đang gánh chịu kiếp này. Nếu muốn biết chuyện sẽ xảy ra kiếp sau, cũng nhìn những việc mình đang làm hiện tại. [Nhược vấn tiền thế nhân, kim sinh thụ giả thị; nhược vấn hậu thế quả, kim sinh tố giả thị – Nhân Quả Kinh]. Thiên địa tự có lý lẽ của nó, chúng ta đều sống giữa thiên địa mênh mông, thuận theo tự nhiên mà làm là được, như vậy sẽ không còn tiếc nuối.”

Mưa phùn gió lạnh, Cảnh Thiên dứt khoát cầm lấy những ngón tay băng lãnh của Từ Trường Khanh mà sưởi ấm cho y, miệng nói: “Kiếp này còn quản không được, còn để ý kiếp trước làm gì.”

Dưới tán dù, Từ Trường Khanh gật đầu đáp lại một câu: “Phải…” Trong một nháy mắt này, ánh mắt như mê man như khói sóng, gương mặt anh tuấn tràn đầy tiếu ý, thần tình muốn nói lại thôi, thật sự ôn nhu đến cực điểm. Cảnh Thiên vừa thoáng nhìn qua, lòng ‘bang’ lên một tiếng, bao ý niệm trào dâng.

Mưa bụi lất phất, lá xanh nhẹ phẩy, nhiễu loạn nỗi lòng thiếu niên. Khuôn mặt hắn tiến đến ngày càng gần, bất giác vươn tay vuốt ve lọn tóc của Từ Trường Khanh đang phất phơ trong gió.

Từ Trường Khanh cảm thấy kỳ quái, lập tức dừng lại quay người nhìn Cảnh Thiên, một đôi thanh mâu quang hoa lưu chuyển, mang theo vài phần ý tứ trưng cầu. Y từ nhỏ tiếp thụ Thục Sơn đại nghĩa, lời nói việc làm đều vô cùng mẫu mực, ngay cả lúc này ánh mắt vẫn là trong suốt thanh linh, chẳng có chút nào phong lưu kiều diễm.

Cảnh Thiên tuy rằng tính tình cợt nhả, nhưng đối với Từ Trường Khanh trước sau đều là ngưỡng mộ cùng trân trọng. Cho dù trong đầu luôn tồn tại ý nghĩ kỳ quái, nhưng đến lúc hành động, hắn cũng không dám đơn giản khinh nhờn mà vịn cành bẻ hoa. Cảnh Thiên lúc này có điểm chột dạ, nào dám tùy ý làm bậy dưới đôi thanh mâu kia. Hắn lập tức cúi đầu gần sát trán Từ Trường Khanh, nhẹ giọng hống: “Đậu Phụ Trắng, huynh nhắm mắt lại, có được hay không…” Từ Trường Khanh không hiểu cho lắm, chỉ nghĩ chắc hắn lại mua được thứ đồ chơi cổ quái gì rồi, cho nên cũng lập tức nghe lời làm theo.

Đợi một lúc cũng không thấy Cảnh Thiên có động tĩnh gì, Từ Trường Khanh đang định mở mắt, bỗng nhiên, thái dương nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, tiếp theo là cảm giác tiếp xúc như cánh ve sầu run rẩy, lạc tại ấn đường đang cau lại của chính mình. Từ Trường Khanh ngẩn ngơ, liền minh bạch nguyên do cử động khác thường vừa rồi của Cảnh Thiên.

Mưa đã rơi, muốn tránh cũng không thể tránh, hơn nữa, y cũng không nghĩ sẽ tránh nữa.

Mang theo một chút thở gấp, Cảnh Thiên duỗi cánh tay ôm lấy Từ Trường Khanh, từ ấn đường theo mũi đi xuống, hôn lên đôi môi mềm lạnh của đối phương. Từ Trường Khanh lúc đầu chỉ biết nhắm mắt tiếp nhận, cuối cùng quyết tâm nổi lên, cũng phản cánh tay ôm lại Cảnh Thiên. Cảnh Thiên nghĩ không ra Thục Sơn đệ tử ngày thường đoan nghiêm tự giữ cư nhiên lại đảo khách thành chủ, chiếm thế thượng phong. Hắn vui mừng tột độ, không cam lòng tỏ ra yếu thế, liền tiếp tục cắn mút mạnh hơn, lưỡi cạy răng đối phương, một đường dò xét, thỏa thích trêu đùa.

Mưa bụi lả lướt, ngõ nhỏ u tĩnh.

Yên thảo ven sông, phong diệp đầy thành.

Mưa ướt át càng khiến cho hai người thêm hăng hái, ai cũng không chịu tỏ ra yếu thế, tựa như đây không phải một hồi hôn sâu, mà là trận quyết đấu khí tức nội lực. Hôn dài như vậy, triền miên nhiệt liệt như vậy, tựa như phải rút đến tia khí tức cuối cùng trong lồng ngực người kia mới thôi.

Cảnh Thiên ngày càng mạnh mẽ, khí thế nuốt cầu vồng, ngược lại Từ Trường Khanh toàn thân tận sức, thất bại thảm hại. Bởi vì y xưa nay tính tình đạm nhiên thanh tĩnh, gần đây lại tổn hao nguyên thần, thân thể như nỏ mạnh hết đà, đâu thể chịu nổi tam phiên trằn trọc trêu đùa như vậy, cho nên lúc này, tim đập như sấm, môi răng tê dại, não bộ mơ hồ, thái dương một tầng mồ hôi lạnh.

“Cảnh… dừng…” Nhưng mà, y mới vừa rồi một thời cậy mạnh, hiện tại muốn lặng lẽ rút quân đâu dễ dàng như vậy.

Cảnh Thiên cảm thấy buồn cười, không nghe không buông ghé sát tai Từ Trường Khanh tàn bạo nói: “Huynh cho đây là luận võ, muốn dừng liền dừng?” Cánh tay Cảnh Thiên như kiềm sắt tiếp tục chế trụ thân thể không ngừng giãy dụa, khí thế như hổ cướp đoạt đi từng tia hô hấp còn lại của đối phương.

“Cảnh…”

Từ Trường Khanh ý loạn tình mê, thầm nghĩ liệu mình có chết ở chỗ này hay không. Nhưng lập tức y lại cho rằng, thật sự chết như vậy cũng không phải là điều gì không tốt, chí ít ôn tồn hoan du lúc này là tồn tại chân thực. Chỉ là loại chết kiểu này, cùng với cách chết mà y vẫn tưởng tượng lại khác nhau một trời một vực.

Chết, có nhẹ tựa lông hồng, có nặng tựa Thái Sơn. Từ khi đụng phải niên thiếu Du Châu, cuộc sống tu chân bình đạm đã bị trộn đến rối mù, có muốn chết nặng tựa Thái Sơn cũng không còn được nữa. Y lúc này, xuất sư vị tiệp thân tiên tử [Ra quân chưa thắng trận đã chết], chẳng khác nào hồng mao nhè nhẹ thênh thang một đường mà đi.

Chiếc dù đã mất đi chống đỡ của Cảnh Thiên, “ba” một tiếng rơi thẳng xuống đất, liên tục lăn mấy vòng, mấy tia bọt nước bắn lên.

Một màn giao cảnh triền miên, vành tai mái tóc chạm nhau này khiến cho Từ Trường Khanh dưới chân nhũn ra, thần trí hoảng hốt. Ngón tay Cảnh Thiên từ lâu đã không kiên nhẫn được mà tham nhập vạt áo của y, một đường lục lọi, liên tục tự do tiếp xúc với da thịt trần trụi của Từ Trường Khanh. Xúc giác băng lãnh khiến cho Từ Trường Khanh nhất thời chuyển tỉnh, gấp gáp bắt lấy năm ngón tay đang tham lam tiến vào bên hông kia, quát khẽ: “Có người!”

Quả nhiên, đầu cùng con ngõ có mấy bóng người che dù đi qua.

Cảnh Thiên cũng phản ứng lại, hắn xấu hổ cười cười, nhặt chiếc ô dưới đất lên, lại qua quýt thay Từ Trường Khanh chỉnh lại vạt áo. Bị người đi đường nhìn chăm chăm, Từ Trường Khanh nhất thời xấu hổ không chịu nổi. Y cùng Cảnh Thiên bất đồng, y trước sau vẫn tuân theo Lão Trang giáo huấn, đối nhân xử thế đoan chính thận trọng, chứng kiến người qua đường ánh mắt ngạc nhiên, trong lòng chỉ có thể yên lặng tự trách bản

thân thất thố, làm nhục thánh hiền các loại.

Cảnh Thiên lại vẫn một mực hồn nhiên, chưa phát hiện ra điểm gì không thích hợp, nhìn thấy nhãn thần ngạc nhiên khinh bỉ của người đi đường, liền trừng mắt hung hăng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn.” Lời vừa dứt, hông đã bị Từ Trường Khanh bấm cho một cái, bên tai nghe thấy một thanh âm cực thấp: “Còn không đi mau, mất mặt chết được.”

Cảnh Thiên cười tươi như hoa, “Ha ha, có người nào đâu? Cổ nhân nói, “thực sắc tính dã” [Tình dục là bản tính của con người, cũng giống như việc ăn uống vậy]. Chuyện này làm nhiều hơn sẽ thành thói quen thôi.” Rồi hắn bỗng dưng quay đầu lại nhìn chằm chằm Từ Trường Khanh một lát, âm thầm cười nhạo: “Thảo nào, nguyên lai, Từ đại chưởng môn da mặt mỏng như thánh hiền, quả thực đã đỏ như sơn rồi đây…”

Từ Trường Khanh thu lại tiếu ý, cổ tay đột nhiên lộn lại, điểm nhẹ lên đại huyệt của Cảnh Thiên, miệng thản nhiên nói, “Ngươi thử nói thêm một chữ nữa xem!”

“Được được, không nói nữa.”

Cảnh Thiên tay phải ôm vai Từ Trường Khanh, tay trái cầm cán dù che đi khuôn mặt hai người, “Đi, đi ra ngoài tìm tửu lâu, chúng ta đối tửu. Mỗi ngày ăn đồ tại quân doanh, miệng ta nhạt thếch cả rồi.”

Mưa vẫn lất phất lướt qua, hai người nếu cứ tiếp tục sóng vai ôm nhau mà đi thì cực kỳ bất tiện, cho nên Cảnh Thiên chỉ còn cách đổi tư thế, nắm lấy tay trái Từ Trường Khanh, chậm rãi đi trước dắt y. Trong gió vọng tới tiếng sáo thanh thanh, giữa mông lung mưa bụi, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy ngón tay Từ Trường Khanh đan vào ngón tay mình càng lúc càng chặt, hắn tâm trạng vui mừng, thầm nghĩ: nguyên lai Đậu Phụ Trắng đã thuận theo rồi, ngầm đồng ý cùng ta, sớm biết như vậy ta nên cảm đảm hơn một chút nữa…

Cảnh Thiên phồng mũi, trước mắt dương quang sáng lạn, hồng thủy tràn ra khắp người. Hắn vừa rồi đánh lén đắc thủ, hiện tại mới có thời gian tổng kết kinh nghiệm, thần sắc có chút ảo não.

Chỉ thương cảm thay cho Từ Trường Khanh vẻ mặt vẫn đôn hậu thiện lương, không biết tên tiểu tử vô lương tâm bên cạnh có ý đồ được đằng chân lân đằng đầu, trong lòng sớm đã đem phương án phi lễ với mình tính toán một trăm lần.

Tửu lâu lớn nhất thành Lạc Dương đã hoạt động trở lại, tửu khách lui tới tuy rằng không còn đông như mắc cửi, nhưng cũng kín phân nửa lầu dưới.

“Nam Phong Lâu!” Cảnh Thiên ngẩng đầu soi xét nửa ngày mới xoay lại hỏi Từ Trường Khanh, “Cái này có điển cố gì sao?” Lúc hắn nói lời này thì mặt đầy tiếu ý, Từ Trường Khanh lại tựa hồ không nhận ra điểm kỳ lạ này, chỉ ngạc nhiên đứng lặng hồi lâu. Câu hỏi vô tình của Cảnh Thiên vừa rồi khiến y nhớ tới câu thơ của tài tử Kiến An Tào Thực: “Nguyện vi Tây Nam Phong…”

“Nguyện vi Tây Nam Phong, sau đó là gì?” Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.

Thấy Cảnh Thiên giục mãi, Từ Trường Khanh đành phải mỉm cười: “Không có gì, quên rồi. Nam Phong xác thực có điển cố, Lễ Ký có câu “Ngũ huyền của Vua Thuấn, đàn lên khúc Nam Phong” [Tích giả Thuấn tác ngũ huyền chi cầm, dĩ ca nam phong], vẫn nói, “Gió Nam mát mẻ vậy thay, giải tan sầu muộn bao ngày của dân; gió Nam thổi đúng lúc cần, sẽ mang phú quý cho dân lâu dài” [Nam phong chi huân hề, khả dĩ giải ngô dân chi uấn hề; Nam phong chi thì hề, khả dĩ phụ ngô dân chi tài hề].

Hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu mới chọn lấy một vị trí u tĩnh trang nhã mà ngồi xuống, Cảnh Thiên kêu tửu bảo [chủ quán rượu, người hầu rượu] tới, chỉ điểm mấy món ăn cùng hai bình Trúc Diệp Thanh.

“Chủ quán, mang ra đây vài món ăn, ngon một chút, ta muốn niếm thử món ăn sở trường của quý tiệm.” Từ Trường Khanh phân phó. Cảnh Thiên thấy Từ Trường Khanh chủ động nói trước, căn dặn liền nửa ngày, lòng thầm cảm thấy ấm áp vui vẻ, tựa như được ăn ô mai ướp lạnh liền ba ngày, cả người dâng lên khoái ý vô tận.

Khách nhân không nhiều lắm, rượu và đồ ăn rất nhanh được mang lên.

Cảnh Thiên biết Từ Trường Khanh không thích ăn mặn, hắn chủ động cầm đũa tách đi một chút xương cá, tinh tế đặt vào bát đối phương: “Được rồi, ăn đi, đừng nhíu mày nữa, huynh hù không được ta đâu. Đạo gia cũng không phải tuyệt đối kỵ tanh, chỉ là huynh không chịu ăn mà thôi. Phật ra có câu, rượu thịt đi qua ruột, Phật Tổ lưu trong lòng. Huynh mỗi ngày đều ăn rau xanh đậu phụ, khi nào mới có thể bình phục được chứ…”

Từ Trường Khanh chỉ cười, thay hắn múc một bát canh, đẩy tới bên người kia: “Ăn đi, không phải vừa rồi còn kêu đói sao, bây giờ lại không ăn nhanh đi chứ.”

Ăn xong, Cảnh Thiên hất vạt áo nhảy lên lan can, dựa người vào song cửa, bắt đầu uống một chung Trúc Diệp Thanh. Lúc này mưa phùn đã dứt, ánh trời chiều như máu đổ lên gương mặt anh tuấn của hắn, ngay cả mấy sợi lông tơ bên thái dương cũng có thể trông thấy rõ ràng. Từ Trường Khanh đứng lặng tại lan can, tuy là một lời không nói nhưng tĩnh nhiên tương bồi.

Một cảnh này nói không hết ngọt ngào, tốt đẹp.

Trước mắt là trời xanh cao rộng, sắc cỏ xanh tươi, Cảnh Thiên tự rót tự uống, thập phần thư thái hài lòng. Kỳ thực, đối với hắn mà nói, Từ Trường Khanh căn bản không cần làm cái gì, chỉ cần có thể như hôm nay lẳng lặng bồi bạn bên cạnh hắn, đi qua tháng năm còn lại, như vậy đã đủ rồi.

“Huynh uống rượu một mình không phiền muộn sao?”

“Đương nhiên không phiền muộn, có huynh cùng ta mà.”

“Thật sao?” Từ Trường Khanh chủ động rót cho mình nửa chén, nhấp môi, than thở, “Quả nhiên là trần niên hảo tửu!” [rượu ngon lâu năm]

Bây giờ đến phiên Cảnh Thiên giật mình, “Đậu Phụ Trắng, huynh thật sự có thể uống rượu? Ta nhớ lần trước tại Địch Trần sơn trang huynh một thời xung động mới uống rượu giải sầu. Huynh học uống rượu khi nào vậy?”

“Thật lâu trước đây, cùng Thường Dận lần đầu hạ sơn đã uống rượu. Thường Dận khi đó niên kỷ còn nhỏ, uống rượu uống đến nghiện luôn, ta khuyên thế nào cũng không nghe. Vì vậy ta cùng cậu ấy thách đấu, nếu như ta có thể thắng được tửu lượng của cậu ấy, Thường Dận cả đời này sẽ không uống rượu nữa. Kết quả…”

“Kết quả huynh thắng?”

Từ Trường Khanh mặt mày thư thái, mỉm cười nói: “Có lẽ tửu lượng là thứ trời sinh. Nói đến cũng kỳ quái, ta tu luyện thuật Ngũ Hành, đặc biệt học nhanh những thứ liên quan đến nước. Ta nhớ khi luyện “Thiên Nhất Sinh Thủy”, Thục Sơn đồng môn phải khổ sở luyện một năm, ta lại chỉ cần…”

“Cái đó là đương nhiên rồi, huynh vốn là —”

Từ Trường Khanh thấy hắn đột nhiên líu lưỡi không nói, tâm trạng kỳ quái, liền truy vấn: “Ta vốn làm sao?”

“Không có gì, huynh vốn là Thục Sơn đại sư huynh, tửu lượng khá hơn Thường Dận cũng là phải rồi… A, Lý Thuần Phong!”

Chỉ thấy trên thang lầu, một vị nam tử cẩm y hoa phục thần thái thanh thản chậm rãi đi lên, “Nhị vị, đã lâu không gặp, quấy rối nhã hứng hai vị rồi.”

“Lá gan của ngươi cũng thật lớn, hiện tại cả thành đều đang truy bắt ngươi, ngươi cư nhiên giữa ban ngày ban mặt còn dám xuất hiện tại nơi đông đúc thế này?”

“Đâu có đâu có! Ta đâu thể sánh với Cảnh đại hiệp quân doanh luận đạo, dưới trăng đàm tình, một phen rút kiếm ỷ thiên, xà nhà trộm hương, giang sơn mỹ nhân hai lần cam đảm, Lý Thuần Phong tự vấn còn thua xa.”

Cảnh Thiên nghe vậy, mặt hơi biến sắc, nhất thời chán nản không nói. Trái lại Từ Trường Khanh bát phong bất động, thanh tỉnh như không, chủ động đứng dậy nói: “Nghe vậy Lý đạo hữu trong lúc hai người chúng ta gặp nguy nan đã xuất thủ tương trợ, Trường Khanh cảm tạ!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện