Nam tử trên tế đàn hắc bào trầm trọng, vẻ mặt lạnh lẽo, ngọn lửa u minh phiêu hốt trong động, tựa như linh hồn tử vong. “Sử dụng Sưu Hồn Địch kết quả thế nào?” “Tốt, hiện tại chiến hỏa vừa kết thúc, du hồn phiêu lãng trong thiên địa nhiều không kể hết, ta tùy tiện ra ngoài vài lần là có thể thu thập vô số tàn hồn.”
“Vậy là tốt rồi, tin rằng không bao lâu nữa, kế hoạch của ngươi có thể thực hiện.”
“Kế hoạch của ta? Đại ca, ngươi tựa hồ đã quên, ngươi cũng là thị vệ của chủ nhân, cứu vớt chủ nhân không chỉ là chức trách của riêng ta, mà còn là trách nhiệm ngàn năm qua của ngươi. Phong ấn ngày đó của Nữ Oa quá lợi hại, huống hồ còn có Vũ La trấn thủ mật cảnh, với công lực của chúng ta, vô luận thế nào cũng không thể đột phá “Phá Toái Hư Không” để tiến vào nơi vĩnh tịch đó.”
Trầm Trạch chậm rãi đứng dậy, đi tới bức tường đầy họa tiết trước mắt, ngửa đầu lâm vào suy nghĩ sâu xa, không đáp lại lời Mị Cơ.
“Nếu Ma giới thông với Phá Toái Hư Không, như vậy Thanh Yếu Cung cùng đại điện phong ấn kia khẳng định có giao điểm phá giới, hai bên hỗ vi kính tượng, âm dương tương phụ. Cho nên, ngươi mới chấp nhận nhiều năm như vậy làm Ma giới hộ pháp, hi vọng sớm ngày đột phá kết giới. Ta cũng trà trộn Ma giới nhiều năm, mong muốn mượn huyết mạch Cửu Lê tộc của Trùng Lâu để tiến nhập nơi vĩnh tịch. Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?” Trầm Trạch không thèm để ý.
Mị Cơ che miệng cười duyên: “Tâm huyết của chúng ta trôi theo dòng nước, mãi cho đến nhiều năm trước mới biết được, cho dù không có huyết mạch của Cửu Lê tộc, chỉ cần có phá giới pháp bảo chúng ta cũng có thể đi vào nơi vĩnh tịch kia. Được rồi… Hiện tại Sưu Hồn Địch đã ở trong tay chúng ta, kế hoạch sắp thành công, chỉ cần đợi thời gian thích hợp, chủ nhân có thể phủ xuống nhân thế, lần nữa thống trị vạn vật sinh linh.”
Nhưng mà, đối diện với viễn cảnh tốt đẹp mà Mị Cơ say sưa vẽ nên, Trầm Trạch chỉ đơn giản chắp tay mà đứng, thần tình đạm mạc, hỉ nộ khó phân.
Mị Cơ đứng dậy bất mãn nói: “Ngươi tựa hồ không có một chút hứng thú đối với sự trở về của chủ nhân, ngươi không giống trước đây nữa rồi.”
“Thật không? Ta từ lâu đã nói qua – Ta không phải Trầm Trạch, mà là Tà Vương.”
Nghe được lời nhắc nhở của Trầm Trạch, Mị Cơ thuận đường nhìn về bóng ảnh hắn, chỉ thấy trên bức tường đường nét mờ ảo chậm chạp lưu động.
Thời đại viễn cổ hồng hoang, có hai vị nam nữ đầu người thân rắn điều khiển thần thú từ trên trời giáng xuống, nam là Phục Hy, nữ là Nữ Oa. Hai người tạo ra con người, con người hình thành bộ lạc. Phục Hy thân hình hùng vĩ, áo choàng rộng lớn, thân khoác da lộc, ánh mắt thâm trầm mờ ảo xa xôi. Bích họa thô ráp, đường nét giản đơn, nhưng rõ ràng có thể thấy được, ánh mắt Phục Hy nhìn Nữ Oa chứa đựng bao nhiêu thâm tình.
“Bức tranh Phục Hy Nữ Oa này vẽ rất sinh động.” Mị Cơ cảm khái một câu, không e dè phân tích, “Ta xem hình dáng Phục Hy cùng ngươi có vài phần tương tự.”
“Thật sao?” Trầm Trạch lạnh lùng nói.
“Đương nhiên. Chẳng lẽ ngươi xem bức tranh này rồi đem chính mình hóa thành ‘nhân vương’? Người ngoài nếu như không biết rõ sự tình, chắc chắn cho rằng Nữ Oa mới là người trong lòng ngươi yêu nhất. Đại ca, ngươi cứ như vậy, Tiêu trang chủ sợ rằng thương tâm khổ sở rồi. Ai nha… Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, phiền phức đến rồi, ta ra ngoài ứng phó một chút.”
“Đi đi, đừng để hắn biết ta ở chỗ này.” Trầm Trạch đưa tay xoa nhẹ bích họa, nữ tử trong bức tranh tú lệ vô song, thần thái uyển chuyển hàm xúc, lệ mâu thanh thấu, chứa đựng biết bao nhiêu thương hại, đồng tình, chấp nhất… đối với thương sinh. Nhưng lại một mực không có tư tình.
“Thần Nữ Oa, ta rất muốn biết, ngươi rốt cuộc có yêu Phục Hy hay không. Trước khi ngươi phi thăng, có thể vì hắn chảy một giọt nước mắt? – Chắc hẳn là không! Vô luận hắn khổ luyến ngươi ra sao, đều không nhận lại được của ngươi một tia ái, một tia hận, bởi vì tất cả ái hận của ngươi đều giao cả cho thiên hạ thương sinh rồi.” Đầu ngón tay Trầm Trạch nhẹ nhàng, cảm xúc cuồn cuộn, như muốn thu vào mình toàn bộ ký ức thê lương .
Ngoài động truyền đến tiếng tranh chấp kịch liệt, Trầm Trạch ngưng thần lắng nghe, quả nhiên là do vấn đề Sưu Hồn Địch mà Tiêu Ánh Hàn cùng Mị Cơ xảy ra xung đột. Không lâu sau, Mị Cơ dáng điệu uyển chuyển trở lại