Cảnh Thiên ngồi bất động nhìn mây trôi lững lờ, quang ảnh mê huyễn chập chờn phía sau khiến hắn có một loại cảm giác bừng tỉnh. Đúng vậy, chưa bao giờ hắn nghĩ tới, ngày đó rời khỏi Thục Sơn, khi trở về lại được tháp tùng bởi một đội ngũ đông đảo như vậy. Hắn càng không ngờ, nam tử vĩnh viễn thanh hoa như nguyệt ở trong lòng hắn, hôm nay lại một mực mê man tại vân phòng Thục Sơn, mặc cho mọi người thương nghị đủ loại phương pháp, vẫn chỉ một mực trầm mặc bất động.
Từ Trường Khanh đương nhiên không chết, điểm này không thể nghi ngờ.
Trong đan điền y có Huyền Tẫn Đan Châu, vững vàng bảo vệ nguyên thần y không mất. Du hồn tại thành Lạc Dương cũng đã quay về, ngay hô hấp cũng đã bình ổn trở lại, da thịt ấm áp, dung sắc như thường. Vấn đề là ở chỗ, ba hồn bảy vía của y, ngoại trừ một mảnh du hồn ngây thơ khờ khạo đã quay về, tàn hồn còn lại không biết đã lưu lạc phương nào. Từ Trường Khanh hiện tại giống như một thân cây, tràn đầy sức sống, nhưng lại hoàn toàn không có tri giác.
Ngay cả khi mọi người đều vì dị mạch chấn động của Thục Sơn mà gấp đến sứt đầu mẻ trán, Từ Trường Khanh vẫn cứ đạm nhiên không biết sợ, ngủ đến trời đất đen thui, thần chung mộ cổ, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa…
Nhìn thấy cảnh này, Cảnh Thiên không biết nên khóc hay nên cười.
Từ sâu trong đáy lòng mình, hắn mong ước Từ Trường Khanh có thể buông xuống trách nhiệm với Thục Sơn, nghỉ ngơi cho thật tốt. Thế nhưng, xét từ phía thiên hạ thương sinh, Thục Sơn địa mạch dị động đã nguy cấp lắm rồi, trận pháp Nữ Oa vá trời không thể chậm một giây. Từ Trường Khanh lại là một trong Ngũ Hành tôn giả, còn có trọng trách trong người chờ y hoàn thành.
“Chỉ cần huynh tỉnh lại, chúng ta giải quyết thỏa đáng chuyện này, sau đó huynh ngày ngày đều ngủ, ta cầu còn không được. Nhưng hiện tại huynh không thể tiếp tục ngủ nữa. Huynh tiếp tục ngủ, sư phụ của huynh tóc trắng đầy đầu rồi. Lão ấy mỗi ngày đều chạy tới đây rống giận vài câu, ta sợ nếu huynh còn không tỉnh, ngay cả mái ngói trên nóc nhà cũng bị quật tung rồi.”
Cảnh Thiên mỗi ngày đều lẩm bẩm bên tai Từ Trường Khanh, nhưng y hoàn toàn không phản ứng, ba hồn bảy vía vẫn không biết đang phiêu hốt ở đâu, có thể đang du sơn ngoạn thủy, không muốn trở về nữa.
Trạng thái này của y khiến Cảnh Thiên không khỏi ngầm so sánh với cậu học trò nghịch ngợm, ngày thường bị dạy dỗ quản thúc quá nhiều, ngay trong tiềm thức hình thành ý chí phản kháng, đến một ngày thoát ra được rồi, bèn đi luôn không quay trở lại.
“Huynh vẫn không chịu tỉnh sao?”
“Đậu Phụ Trắng, sư huynh sư đệ của huynh đã làm bao nhiêu tràng cúng bái gọi hồn huynh quay về, huynh giữ thể diện cho họ một chút đi. Đúng rồi, Thường Hoài còn nghĩ là do pháp lực của hắn yếu, làm cho hồn phách của huynh lưu lạc tha hương, cho nên khổ sở khóc mãi…”
“Đậu Phụ Trắng, ta mỗi ngày cõng huynh ra cõng huynh vào mệt chết luôn.”
“Hả, vẫn còn ngủ! Huynh ngủ thì ngủ đi, lại còn mỗi đêm bò đến đỉnh Vô Cực Các làm gì? Huynh có biết không, bao nhiêu chuông đồng không gió tự kêu dọa cho mọi người chết khiếp. Hiện tại bên ngoài đã có lời đồn, Thục Sơn Vô Cực Các có ma – là kiệt tác của huynh, đúng không?”
“Từ Trường Khanh, huynh thật không biết nghe lời. Lúc chúng ta còn ở Lạc Dương, huynh lo lắng chuyện Vân Cấp Thất Lục, ba hồn bảy vía len lén trở về Thục Sơn tìm sư phụ, chỉ chừa lại một mảnh tàn hồn bên người ta, làm hại ta mỗi ngày đều lo lắng huynh bị Âm Soa lừa đi. Hiện tại, chúng ta thực sự trở về Thục Sơn rồi, huynh cư nhiên vẫn trốn tránh ở xó xỉnh nào không chịu ra đây, còn ra cái thể thống gì nữa.”
Thục Sơn đệ tử hận không thể một ngày qua lại thăm hỏi mấy lần, mà mỗi lần đến chỉ toàn là thanh âm líu ríu khuyến cáo an ủi của Cảnh Thiên, người cần lên tiếng thì vẫn hoàn toàn không động tĩnh.
“Đại sư huynh vẫn chưa tỉnh?”
“Đại sư huynh nên tỉnh rồi chứ?”
“Đại sư huynh…”
Cảnh Thiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nghĩ, lịch sử Lạc Dương lại tái diễn rồi. Từ Trường Khanh hiện tại nói không chừng còn đang đùa giỡn cái gì Ly Hồn đại pháp, chạy quanh tìm “cố nhân” ôn chuyện. Vừa nghĩ đến “cây rau chân vịt” kia là toàn bị nộ khí của hắn lại ào ào dâng lên.
“Hôm nay là ngày thứ sáu rồi, Hồi Hồn Dạ cũng sắp hết công dụng. Vạn nhất đại sư huynh không tỉnh lại… Chẳng lẽ là do chúng ta pháp lực thiếu, không triệu hoán được ba hồn bảy vía của đại sư huynh. Bằng không, chúng ta mời năm vị sư tôn tạm hoãn trận pháp phía sau núi, quay về Vô Cực Các cùng bàn biện pháp, dẫn hồn đại sư huynh quay về.”
“Không cần, các ngươi hôm nay không ai được đến quấy rầy ta, ta tự nhiên sẽ có biện pháp chỉnh đốn y… A, không phải, ta sẽ làm phép khiến đại sư huynh các ngươi tỉnh lại.” Cảnh Thiên bỗng nhiên đứng lên, lời nói chắc như đinh đóng cột.
Thường Hoài cùng các đệ tử khác ngạc nhiên cùng nói: “Cảnh đại hiệp, chẳng lẽ ngươi biết Hồi Hồn Đại Pháp, có thể dẫn hồn phách của đại sư huynh trở về?”
Cảnh Thiên gật đầu: “Không sai. Nói chung, biện pháp này cần tuyệt đối an tĩnh, quyết không thể bị quấy rối mảy may. Ngày mai hồn vía Đậu Phụ Trắng có thể vui vẻ trở lại thân – ta bảo chứng!” Không ai phát hiện, khi nói mấy câu này, hắn có điểm nghiến răng nghiến lợi.
Sau bữa tối, Thường Hoài nửa tin nửa ngờ bẩm báo sự việc với Thường Dận. Thục Sơn ngũ lão đều ở sau núi tu luyện trận pháp, vì vậy Thục Sơn hiện tại tạm thời do Thường Dận chấp chưởng. Thường Dận nghe xong lời ấy có chút trầm ngâm: “Cảnh Thiên làm việc thường khiến người ta không ngờ tới, có thể hắn có chút bàng môn tà đạo cũng không chừng. Hắn tuyệt đối không làm hại đại sư huynh, điểm ấy đệ cứ yên tâm, chúng ta cứ bình tĩnh chờ xem kỳ tích. Đêm nay mọi người nghỉ ngơi cho tốt, đừng đến quấy rầy đại sư huynh.”
“Vâng!”
Lời Thường Dận nói, kỳ thực không hoàn toàn đúng.
Cảnh Thiên làm việc xưa nay ít người ngờ được, bàng môn tà đạo cũng không thiếu, nhưng muốn nói “tuyệt đối không làm hại đại sư huynh” thì chưa thể khẳng định.
Hiện tại bóng đêm thâm sâu, Từ Trường Khanh vì phải dưỡng bệnh mà được sắp xếp ở một tiểu viện cách biệt với vân phòng của các đệ tử Thục Sơn. Chỉ thấy gió thổi trúc lay, lả lả một mảnh, u tĩnh thanh lương.
Bên trong phòng, một ngọn nến tàn.
Cảnh Thiên xoa hai tay vào nhau: “Đừng trách ta không khách khí, đêm nay huynh còn không tỉnh, ta liền dùng gia pháp hầu hạ.” Gió mát lượn lờ, trong phòng tĩnh lặng, Từ Trường Khanh bình thản nhắm mắt dưỡng thần, không có bất luận thứ gì gọi là tri giác. “Thật không nghe lời, còn không chịu tỉnh sao? Ta đếm một hai ba, huynh nếu còn không tỉnh, đừng trách ta khi dễ huynh.” Du Châu Cảnh lão