(Thành thật với nhau)
Sau giờ Ngọ, Vô Cực Các.
Thường Hoài mấy người vây quanh Từ Trường Khanh, vui vẻ nói: “Đại sư huynh, khí sắc của huynh đã khôi phục thấy rõ, Cảnh đại hiệp quả nhiên lợi hại. Hôm qua hắn nói sẽ dùng Hồi Hồn Đại Pháp gọi hồn huynh trở lại, bọn đệ còn chưa tin, hôm nay quả nhiên là thật. Không biết đó là diệu pháp gì, có thể để bọn đệ đại khai nhãn giới hay không…”
Cảnh Thiên thấy Từ Trường Khanh mặt hết trắng lại xanh, hết xanh lại đỏ, thầm kêu không ổn, liền bước lên phía trước cười ha ha: “Đây là bí pháp cổ truyền của nhà ta, không thể nói cho người ngoài biết được, mong các vị thứ lỗi. Được rồi, hôm nay không phải là ngày Thanh Vy chưởng môn xuất quan sao? Lão nhân gia khẳng định đã luyện thành thần công đại pháp rồi.”
Thường Dận đáp: “Chưởng môn sư bá đã xuất quan, đang ở phía sau núi cùng bốn vị trưởng lão thương nghị “Bổ Thiên Trận Pháp”, xong xuôi sẽ lập tức trở về Vô Cực Các.”
Liền vào lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm bẩm báo: “Chưởng môn đến!”
Thục Sơn đệ tử lập tức chia ra tả hữu, nhất tề khom lưng hành lễ: “Tham kiến chưởng môn.”
Thanh Vy chưởng môn dung sắc gầy guộc đi nhiều, hai đạo bạch mi dài ra trông thấy, “Trường Khanh, Ngũ Hành tôn giả đã tề tụ về Thục Sơn, làm rất tốt, rất tốt. Con cũng biết bản thân là Ngũ Hành chi Thủy…”
“Đệ tử biết. Sau khi phong ấn của đệ tử được giải, Thường Dận liền cảm ứng được linh lực của Ngũ Hành chi Thủy, sự việc sau đó đệ ấy đã báo lại toàn bộ với con rồi.”
“Tốt, vất vả cho con.”
Từ Trường Khanh khom người thi lễ, lui lại một bên chậm rãi nói: “Trường Khanh thân là đệ tử Thục Sơn, nguyện tận sức bảo vệ thương sinh thiên hạ. Huống chi, Ngũ Hành tôn giả có thể tề tụ đều là do mọi người dốc sức tương trợ, không phải công sức của một mình Trường Khanh.”
“Ta biết. Cảnh huynh đệ, chuyến này xác thực làm khổ ngươi rồi, Thục Sơn không biết phải dùng cái gì để báo đáp ngươi.”
Cảnh Thiên vừa nghe lời này, tim lập tức đập mạnh, thầm nghĩ: Không biết dùng cái gì báo đáp? Kỳ thực ta chẳng muốn gì khác, chỉ cần Thục Sơn chưởng môn đệ tử của các người lấy thân báo đáp là đủ rồi. Ngươi hãy nói một câu, bảo Đậu Phụ Trắng từ nay về sau không cần làm chưởng môn, thoải mái xuất nhập Thục Sơn và Du Châu, cùng ta trải qua những ngày thần tiên tiêu dao không màng thế sự, như vậy thật tốt biết bao.
Suy nghĩ trong lòng hắn, Từ Trường Khanh không hề biết.
Mắt thấy Cảnh Thiên ngơ ngẩn cười ngu, Từ Trường Khanh thầm nghĩ không ổn, rất sợ đối phương không biết nặng nhẹ, ở trước mặt bao nhiêu người nói ra chuyện giữa y và hắn. Y thầm lo lắng, nhất thời lại không biết ngăn cản ra sao. Nhưng mà, Cảnh Thiên đối diện cũng chỉ nhìn y mỉm cười, chậm rãi lắc đầu, miệng làm một khẩu hình, Từ Trường Khanh lúc đó mới yên tâm.
Tâm trạng y nhẹ nhõm đi hẳn, chợt nghĩ, thiếu niên mười chín tuổi ngày nào trải qua chiến hỏa tôi luyện, xác thực trưởng thành hơn rất nhiều, không còn xung động nóng vội như xưa. Chỉ là, y lại không biết, loại biến đổi này kỳ thực là do tình cảm tạo nên. Cảnh Thiên trưởng thành, trưởng thành hơn nữa, đều là do có y bên cạnh.
Từ Trường Khanh quay đầu mỉm cười, tỏ vẻ đã biết. Cảnh Thiên thấy thế giương mày đắc ý, có ý hơn thua. Từ Trường Khanh đáy lòng không khỏi thở dài, thấy hắn dù sao vẫn còn trẻ tuổi, có bao nhiêu tâm sự đều không giấu được, toàn bộ hỉ nộ ái ố đều biểu hiện hết ra ngoài rồi.
Một phen mi mục lưu chuyển, đưa tình diễn ý này đều không qua khỏi mắt Thường Dận. Nhưng mà, trước mặt bao nhiêu người, hắn chỉ có thể ngoảnh đầu làm ngơ, đáy lòng không khỏi lo lắng: “Thời gian đại sư huynh ở cùng Cảnh Thiên tại Thục Sơn không ngắn, chỉ sợ giấy không gói được lửa – vạn nhất sự việc lộ ra, sóng gió sẽ ập đến, sư phụ khẳng định vô cùng tức giận…”
Thường Dận vừa nghĩ đến Thương Cổ, Thương Cổ cùng ba vị trưởng lão lập tức xuất hiện ngoài cửa.
“Trường Khanh! Trường Khanh!” Thương Cổ rảo bước tiến vào chính điện Vô Cực Các, giọng vang như chuông đồng: “Tỉnh lại rồi?”
“Sư phụ!” Từ Trường Khanh tiến lên, quỳ xuống hành lễ: “Đồ nhi bất hiếu, khiến sư phụ lo lắng.”
“Đứng lên đi, để sư phụ nhìn kỹ con.” Thương Cổ nâng Từ Trường Khanh dậy, tỉ mỉ quan sát một lát, “Tốt tốt, linh thức quả nhiên đã được giải, thân thể cũng khôi phục như thường. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày cũng tốt. Ngũ Hành mệnh Hỏa Nữ Oa tộc cũng không dây dưa nữa, rất tốt rất tốt…”
“Ngũ Hành mệnh Hỏa? Nữ Oa tộc?”
Cảnh Thiên cảm thấy sự việc không ổn, liền đoán ra ngay Thường Dận đã đem chuyện của Tử Huyên bẩm báo lại cho Thương Cổ, mà Thương Cổ lại không biết Từ Trường Khanh lúc đó thần trí mê man, hoàn toàn không rõ chuyện này. Hắn lập tức cuống quít nói: “Không có gì, Thương Cổ trưởng lão vẫn lo lắng huynh hạ sơn chuyến này sẽ vướng phải đào hoa kiếp mà thôi. Đậu Phụ Trắng, huynh nói xem, đâu có vướng vào đào hoa kiếp, đúng không?” Hắn hướng về phía Từ Trường Khanh chớp mắt vài cái. Từ Trường Khanh cho rằng Cảnh Thiên đang ám chỉ phiên tình trái giữa mình và hắn, âm thầm chột dạ, lung tung đáp một hai câu, cũng không dám hỏi gì nữa.
Thục Sơn ngũ lão ngồi xuống, Thanh Vy chưởng môn bắt đầu giải thích trận pháp họ tìm hiểu được trong lần nhập quan này.
“Sau khi nhập quan, chúng ta áp dụng võ công tâm pháp mà các vị tiền bối lưu lại, lại tìm hiểu thêm Bổ Thiên Trận Pháp trước đó, rốt cuộc lĩnh hội ra một trận pháp mới. Trận pháp này mượn linh lực của Ngũ Hành tôn giả, bù đắp lại năng lượng đã mất của Lưu Ly Châu. Nó có tên “Nữ Oa Bổ Thiên” [Nữ Oa vá trời]. Các vị bô lão của Thục Sơn đã tập luyện trận pháp trước đó nhiều ngày, cho nên cũng sẽ sớm quen thuộc trận pháp này, dễ dàng vận dụng. Đến lúc đó ta phát động Bổ Thiên đại trận, mời Ngũ Hành tôn giả tiến nhập trận pháp, mọi người nhất tề thi pháp, tất có thể thành công.”
U Huyền trưởng lão nói: “Chúng ta tuy rằng quen thuộc trận pháp, nhưng năm vị tôn giả lại chưa quen, thời gian trước mắt phải làm phiền bọn họ gia tăng luyện tập mới được.”
Thanh Vy chưởng môn gật đầu: “Thường Dận, con đi mời ba vị tôn giả đến Vô Cực Các, ta sẽ đem trận pháp này giải thích kỹ càng cho bọn họ. Về phần Cảnh huynh đệ, sẽ do Trường Khanh giải thích.”
“Vâng, chưởng môn!”
Mắt thấy mọi người nối đuôi nhau rời khỏi, Từ Trường Khanh tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Đệ tử còn có chuyện quan trọng muốn bẩm báo chưởng môn, thỉnh chưởng môn dừng chân.”
Thanh Vy chưởng môn lập tức hiểu rõ, “Là Vân Cấp Thất Lục?”
“Vâng!”
Buổi chiều, đỉnh Thục Sơn thông reo trúc ngả, gió nhẹ nhàng thoảng qua.
Cảnh Thiên dùng bữa xong, thừa dịp màn đêm trầm thấp, len lén nhảy vào phòng Từ Trường Khanh.
“Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!”
Từ Trường Khanh buông cây bút trên tay, ngẩng đầu nói: “Huynh thế nào không đi luyện võ, lại đến đây làm gì?”
“A, Thục Sơn đệ tử đều đến giờ luyện tập buổi đêm, một mình ta ở lại vô cùng buồn chán. Thanh Vy chưởng môn không phải muốn huynh giảng trận pháp cho ta sao? Huynh cũng không thể lười biếng được.”
“Ta biết. Ngày mai ta sẽ giảng trận pháp cho huynh, đêm nay ta còn phải sao chép Vân Cấp Thất Lục…”
Cảnh Thiên vừa nghe lời này, mắt liền quét qua đám chữ cực nhỏ trên mặt giấy, “Phải rồi, Đậu Phụ Trắng, cái gì là Vân Cấp Thất Lục, ta xem dưới tình thế nguy cấp huynh vẫn một mực nghĩ đến nó, rốt cuộc nó là bảo bối gì? Vì sao mỗi ngày đều phải nghĩ đến thứ đồ chơi này, không ngừng viết rồi lại viết?”
“Cái này…”
“Tối nay trăng thanh gió mát, hoa nở thơm ngát, rất thích hợp trò chuyện. Đừng viết nữa, theo ta đi dạo Thục Sơn, lâu như vậy ta không có du ngoạn nơi này đó.”
Từ Trường Khanh theo hắn ra sân, đi qua vài cửa nách, bất tri bất giác đã tới rừng trúc.
“Vân Cấp Thất Lục là bí tịch võ học mà khai sơn tổ sư của Thục Sơn đã sáng tạo ra, cũng là bí thuật đã thất truyền từ nhiều đời trước. Trăm năm trước sau trận quyết chiến tại Ma giới thì Vân Cấp Thất Lục đã thất truyền nhân gian, cho nên mấy đời chưởng môn sau đó không có tu luyện võ học và pháp thuật trên bí tịch này.”
“Vậy huynh làm sao biết được nội dung trong Vân Cấp Thất Lục, lại còn có thể chép ra? Ai nha, ta biết rồi, Đậu Phụ Trắng, có phải huynh là chuyển thế của khai sơn tổ sư Thục Sơn, cho nên mới biết —”
“Nói bậy!” Từ Trường Khanh có điểm dở khóc dở cười nhìn Cảnh Thiên.
“Ha ha, ta thích đoán mò đó. Nơi này có một thạch đình, chúng ta ngồi xuống chậm rãi trò chuyện. A, gọi là “Thứ Quy Đình” đúng không? Ha ha, tên này hảo ngoạn, có ý tứ gì?”
“Thứ, biểu thị thứ tội, lượng thứ, khoan thứ; Quy, biểu thị trở về, quay lại. Tương truyền khi tổ sư sáng lập Thục Sơn, có môn hạ đệ tử phạm lỗi nặng, quỳ gối ở đây ba ngày ba đêm, tổ sư khoan hồng rộng lượng, cuối cùng bỏ qua