Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Thục Sơn môn quy


trước sau

Cảnh Thiên chậm rãi ngồi dậy, đập đập vào sau gáy, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Vừa rồi mình ở đâu? Không phải ta mới đổ bệnh sao, sau đó Đậu Phụ Trắng giúp mình trị bệnh, xoay trái xoay phải, lăn qua lăn lại cả buổi, đau nhức chết đi được. Có điều bị y hành hạ như vậy, cả người đẫm mồ hôi, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Nghĩ tới đây, Cảnh Thiên thầm nghỉ, xí xí xí, bị y hành cho một trận, còn muốn cảm kích y, con mẹ nó chẳng lẽ ta cuồng tự ngược?

Hắn đạp chăn xoay người đứng dậy, vừa đi tới cửa phòng đã có đệ tử Thục Sơn nhìn thấy, người kia kinh hỉ nói: “Cảnh huynh đệ tỉnh rồi à? Thật tốt quá! Ta lập tức đi báo với sư phụ. À phải, chúng ta vừa dùng cơm xong, ta kêu người mang đồ ăn cho huynh nha!”. Cảnh Thiên đáp không cần, ta tự mình đi được rồi, nhưng mà, mới đi được vài bước về hướng Vô Cực Các, hắn đã nhận thấy có chút kỳ quặc.

Cảnh Thiên không thể nói rõ đây là cảm giác gì, bình thường hắn bước một bước thì là một bước, nhưng giờ lại khác hẳn, mỗi bước đi tựa như có làn gió nhẹ dưới chân, dùng sức nhẹ cũng có thể tiến đi thật xa, cả người cũng nhẹ đi rất nhiều. Cổ nhân có câu, thân nhẹ như chim yến, xem ra là cảm giác này. Phát hiện này khiến cho Cảnh Thiên vừa mừng vừa sợ, thì ra mình bệnh nặng một trận cũng không phải không tốt, “trong phúc có họa trong họa có phúc”, cổ nhân nói quả không sai!

Chuyện tốt như vậy, phải lập tức báo cho Đậu Phụ Trắng biết mới được, dù sao y cũng là sư phụ chỉ bảo mình, mình có tiến bộ như vậy, công lao của y là lớn nhất. Cảnh Thiên dọc đường vừa đi vừa nghĩ, đến Vô Cực Các rồi, có cần gọi luôn y một tiếng “sư phụ” coi như tạ ơn không.

“Đậu Phụ Trắng đâu? Y ở Vô Cực Các phải không, ta đi tìm y!”.

“Đại sư huynh ở Vô Cực Các, chưởng môn cùng bốn vị trưởng lão cũng ở đó!”.

Cảnh Thiên thầm nghĩ, Thanh Vy đạo trưởng vân du cũng đã trở về, ha ha, gần một tháng không gặp ông ấy, cũng thấy nhớ nhớ rồi. Chân chạy vọt tới Vô Cực Các, qua hành lang, hắn đụng phải Thường Dận. Cảnh Thiên thấy Thường Dận sắc mặt nặng nề bộ dạng lo lắng, thầm nghĩ, hừ, tiểu tử này sao hôm nay lại chán chường như vậy, ra vẻ đau thương cho ai xem chứ?

Thường Dận tất nhiên cũng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Cảnh Thiên, nhưng cũng chỉ gật đầu chào lấy lệ rồi cứ thế đi qua. Cảnh Thiên biết Thường Dận trước nay đều rất khách sáo với hắn, chẳng bao giờ lạnh lùng như vậy, hơn nữa trong ánh mắt hắn nhìn mình còn ẩn chứa một tia bất thường, là thứ gì, Cảnh Thiên không thể nói rõ, nhưng cảm giác của hắn trước nay đều vô cùng chuẩn xác.

Cảnh Thiên biết, Thường Dận nhất định đang tức tối chuyện gì đó.

“Làm sao vậy? Mới bị sư phụ mắng à? Vừa nhìn ngươi là biết rồi!”.

Thường Dận im lặng không trả lời, có đôi khi không nói chính là thừa nhận. Cảnh Thiên khoanh tay cười tủm tỉm: “Có cần ta đứng ra nói hộ vài câu không?”. Nghe được lời ấy, ánh mắt Thường Dận lập tức biến đổi, tựa hồ lóe lên một tia sát khí sắc bén. Nhưng một giây sau nhìn lại, con ngươi của hắn đã bĩnh tĩnh lại như thường. “Không cần! Thường Dận cáo từ!”.

“Tạm biệt, không tiễn!”. Cảnh Thiên cất giọng nói.

“Là Cảnh huynh đệ sao? Mời vào!”. Giọng Thanh Vy đạo trưởng xuyên qua đại môn Vô Cực Các, văng vẳng rõ ràng bên tai. Cảnh Thiên đẩy cửa đi vào: “Chưởng môn, đã lâu không gặp, ta thấy ngài càng sống dai càng khoan khoái nha!”. Rồi hắn quan sát xung quanh một lượt, thắc mắc: “Đậu Phụ Trắng đâu? Sao ta không thấy y, nghe bọn họ nói Đậu Phụ Trắng ở trong này mà nhỉ?”.

Hắn vừa dứt lời, Thương Cổ trưởng lão đã cong trường mi muốn nổi giận.

Thanh Vy lên tiếng: “Hài tử, tìm nó có việc à?”. Cảnh Thiên đáp không có gì, chỉ là cảm thấy công lực có điểm tiến triển, muốn tìm y…

“Báo tin mừng, có đúng không?”. Thanh Vy chưởng môn tiếp lời, đồng thời ngón tay gân guốc đặt vào cổ tay của Cảnh Thiên, tập trung chốc lát, lập tức nhướn mày hoan hỷ: “Ha ha, hài tử, chúc mừng cậu! Cậu đã đả thông được huyệt Chu Thiên!”. Cảnh Thiên nghe vậy, quả không dám tưởng tượng, hôm qua bộ dạng còn như sắp chết, hôm nay lại có thể đạt đến cảnh giới người tu đạo ngày đêm ước ao. Cảnh giới này tuy không cao thâm gì, nhưng lại là đường đi tất yếu của người tu chân, ngay tại Thục Sơn, cũng có không ít đệ tử mất cả đời cũng không thể đạt tới cảnh giới này.

Các vị trưởng lão Thục Sơn nghe thấy vậy, tâm trạng cũng được trấn an, duy chỉ có Thương Cổ trưởng lão mặt mày vẫn còn cau có, chẳng khác nào Cảnh Thiên còn thiếu lão tám trăm lượng bạc. Cảnh Thiên nói, ồ, Nguyên Thần trưởng lão, trông ngài không vui lắm thì phải…

“Sư đệ có chút tục vụ quấn thân, vì vậy tâm trạng không được tốt. Cảnh huynh đệ nếu đã đả thông được đại tiểu Chu Thiên, tức là đã có căn cơ ổn định rồi, từ nay muốn học bất cứ võ công hay pháp thuật gì cũng không phải khó khăn”. Cảnh Thiên cười nói, đúng vậy, ta còn tưởng rằng

hôm qua chết đến nơi rồi, kết quả bị Đậu Phụ Trắng hành hạ một phen, thoáng cái liền sống lại. Phải rồi, Đậu Phụ Trắng đang ở đâu? Ta muốn đem tin tốt này báo cho y biết!

Hắn vừa dứt lại, Thục Sơn ngũ lão nhất tề im lặng.

Thanh Vy hơi ngẩn ra, đáp: “Trường Khanh có chuyện cần làm, cậu nhóc, có việc gì cứ nói, ta sẽ truyền lại cho nó, được chứ?”. Cảnh Thiên cười đáp đương nhiên là được, ngài là chưởng môn Thục Sơn, lời của ngài nói ta còn không tin sao? Vậy ngài nói lại với y, ta nợ y một tiếng “sư phụ”, nếu sau này y tiếp tục cần cù dạy ta pháp thuật, đến ngày ta thành công rồi sẽ gọi y là “sư phụ”! Hôm nay thì nói “cảm tạ” là đủ rồi!

Cảnh Thiên cáo từ đi ra, đến cửa chợt nghe thấy giọng Thương Cổ nổi giận đùng đùng: “Cái thằng lưu manh vô lại, ta, ta hôm nay mà không dạy dỗ bây…”. Cảnh Thiên thầm nghĩ, à há, lão nhân này lại phát hỏa rồi!

Cảnh Thiên tâm tình tốt, ăn uống ngon miệng, đến bữa tối ăn nhiều ăn ngon hơn ngày thường, chỉ là hôm nay thật kỳ lạ, trong phòng ăn, hắn cứ có cảm giác xung quanh có tiếng muỗi vo ve không ngớt, Cảnh Thiên quay đầu nhìn lại, đám đệ tử Thục Sơn tên nào tên ấy đều tập trung cắm đầu vào bát cơm, chẳng ai them đoái hoài gì đến Cảnh Thiên cả.

Không để ý tới ta? Chắc là đố kỵ ta nhanh như vậy đã đả thông được đại tiểu Chu Thiên đây.

Cảnh Thiên lọ mọ bò dậy, trời cũng đã khuya, đến lúc hắn run rẩy tìm được mao phòng, chuẩn bị giải quyết thì nghe được bên vách có tiếng người: “Này, huynh có biết không, chuyện đại sư huynh bị phạt ấy?”.

“Đương nhiên ta biết, đại sư huynh nhập môn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị phạt quỳ gối tại Thối Tư Nhai đấy. Nghe nói Nguyên Thần trưởng lão còn tát đại sư huynh một cái, tức giận vô cùng…”.

“Phải! Nguyên Thần trưởng lão là chấp pháp trưởng lão, mà đại sư huynh lại là đệ tử mà các vị sư tôn coi trọng nhất, huynh ấy là chưởng môn tương lai của Thục Sơn mà giờ đã bắt đầu vi phạm môn quy, làm sao mà Nguyên Thần trưởng lão không tức giận cho được. Nghe nói, ông ấy tức đến nỗi hai ngày nay không ăn uống gì!”.

“Thế nhưng, đại sư huynh xưa nay khiêm cung thủ lễ, luôn là tấm gương cho chúng ta, sao có thể vi phạm môn quy được chứ?”.

“Cái này, ta cũng không rõ lắm, theo như đệ tử môn hạ của Nguyên Thần trưởng lão đồn đại, thì hình như là vì một kẻ tên gọi Cảnh Thiên. Hắn mới lên Thục Sơn vài ngày mà đã lọt vào mắt xanh của các vị trưởng lão, các vị liền phái đại sư huynh đích thân giám sát hắn luyện công. Đáng tiếc tiểu tử đó quá vô dụng, võ công không tiến triển chút nào, trái lại còn bị bệnh nặng, đại sư huynh một mình cõng hắn vào cấm địa Thục Sơn…”.

“Huynh nói là Bích U Tuyền ở hậu sơn sao? Đại sư huynh không muốn sống nữa rồi! Bích U Tuyền đó nằm ngay sát Tỏa Yêu Tháp, đệ tử Thục Sơn chỉ cần tiến gần trong vòng trăm trượng, lập tức khí tức hỗn loạn, máu huyết không thông, khổ không nói nổi!”.

“Đúng vậy! Cũng may đại sư huynh công lực thâm hậu, mới có thể ở đó suốt một đêm, đổi lại là chúng ta, đừng nói cứu người, ngay cái mạng cũng không giữ nổi!”.

Mặt trăng vằng vặc, trong trẻo mà cô tịch.

Nhưng trong lòng Cảnh Thiên thì nóng như lửa đốt, thì ra việc đêm qua được người ta cõng trên lưng, chạy gấp trên sơn đạo quanh co khúc khuỷu đều không phải là ảo giác. Từ Trường Khanh không ngại vi phạm môn quy, đưa hắn đến dòng suối nào đó chữa bệnh. Y trị bệnh cho hắn, lại trái với môn quy, giờ bị phạt đến Thối Tư Nhai diện bích hối lỗi. Nghĩ đến hậu sơn âm u lạnh lẽo không gì sánh nổi, ngay giữa ban ngày ở Thối Tư Nhai gió lạnh đã thổi điên cuồng, đêm đến thì hàn khí hẳn còn thấu đến tận xương, không biết mấy đêm nay y làm thế nào chống chọi nổi? Nghĩ tới đây lòng hắn khó chịu vô cùng, hận không thể lập tức chạy đến sau núi, mang người nọ trở về.

Cảnh Thiên nhớ lại ngày trước được Thường Dận dẫn đường, giờ cứ theo đường cũ mà đi, thuận lợi mở cửa đá ra, tiến vào hậu sơn.

Vừa vào phía sau núi, hắn đã cảm thấy lạnh thấu xương, vô thức rùng mình một cái. Bóng đêm âm u lạnh lẽo, chỉ có ánh sao nhàn nhạt chiếu vào bóng cây loang lổ, phiến đá màu than bị gió thổi cho nhọn hoắc, cho thấy nơi này trước nay không có người qua lại. Cũng phải, cấm địa, Thục Sơn cấm địa sao có thể cho phép người ngoài tùy tiện ra vào? Bây giờ Cảnh Thiên bước mỗi bước đều vô cùng cẩn thận, đi theo con đường hẹp quanh co không bao lâu thì đã nhìn thấy một vách núi dựng đứng, hắn chỉ cần đi qua núi đá xám xanh trước mặt thì chính là Thối Tư Nhai rồi. “Tiến thối tư quá”, lão tổ tông Thục Sơn đối với môn hạ đệ tử cũng yêu cầu quá khắc khe đi, lúc nào cũng không quên nhắc nhở bọn họ phải suy nghĩ về lỗi lầm, tu tỉnh bản thân.

Cảnh Thiên di chuyển qua sau vách núi, phía trước bỗng trở nên rộng rãi.

Nhà xí.

Tiến lui đều phải suy nghĩ về lỗi lầm




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện