Dưới ánh sao nhàn nhạt, trên phiến đá hiện ra rõ ràng hai chữ “Thối Tư”. Dưới tảng đá lớn là bóng lưng quỳ thẳng tắp của Từ Trường Khanh, gió lạnh gào thét quét qua, thổi tay áo y bay loạn, mà y từ đầu đến cuối vẫn cứ bất động như sơn, không giây phút nào thả lỏng. Bỗng nhiên, cảm thấy đầu vai có chút áp lực, Từ Trường Khanh quay đầu lại, đã thấy Cảnh Thiên đôi ngươi nặng trĩu, đang tự tay khoác chiếc áo kép dày của hắn lên vai y.
“Cảnh huynh đệ! Sao huynh lại tới đây? Mau quay về đi, nếu để người khác trông thấy, e rằng…”.
“Bị người khác trông thấy thì làm sao, ta đâu phải đệ tử chính thức của Thục Sơn, cùng lắm là phủi mông bỏ đi, Thục Sơn sao có thể làm khó dễ được ta? Được rồi, huynh có lạnh không?”.
Từ Trường Khanh lắc đầu, mỉm cười không nói. Cảnh Thiên nhìn y một lát, gò má y thanh tú mà gầy guộc, mấy lọn tóc bên thái dương bay loạn trong gió, rải rác xuống vạt áo trắng tinh. Ánh trăng lạnh lùng càng tăng thêm nơi y vài phần thê lương, nét cười nhàn nhạt.
Cảnh Thiên không buồn nghĩ nữa, lập tức nắm lấy mấy ngón tay lạnh như băng của y: “Đứng lên!”.
“Huynh định làm gì?”.
“Trở về! Huynh nghe không hiểu sao? Ta nói huynh trở về! Huynh vi phạm môn quy là vì cứu ta, ta đi xin Thanh Vy đạo trưởng, lẽ nào Thục Sơn không hiểu chút đạo đối nhân xử thế nào”.
Môn quy Thục Sơn nghiêm ngặt, ta đã tự ý đưa huynh vào sau núi tất nhiên phải chịu phạt. Hôm nay nếu đặc xá cho ta, sau này sẽ có càng nhiều đệ tử Thục Sơn bắt chước làm theo, thử hỏi, còn đâu uy nghiêm môn quy Thục Sơn, chẳng phải chỉ còn cái vỏ thôi sao?”. Giật khỏi cánh tay Cảnh Thiên, y thành khẩn nói: “Chưởng môn làm vậy cũng là vì giữ lấy công đạo cho toàn thể đệ tử Thục Sơn. Xin Cảnh huynh đệ chớ có làm khó cho chưởng môn sư bá!”. Thanh âm của y càng ngày càng nhỏ: “Cũng đừng làm khó Trường Khanh!”.
Cảnh Thiên ngạc nhiên, mọi lời đều như nghẹn lại nơi cổ họng. Một lúc sau, hắn thở dài một hơi, như muốn trút hết toàn bộ tạp niệm trong đầu: “Được! Vậy huynh còn tiếp tục cầm cự được nữa không?”.
“Ta không sao!”.
“Không sao, không sao…”. Cảnh Thiên cả giận gắt: “Con mẹ nó, huynh không thương tiếc chính mình, nhưng lão tử thì thương tiếc đó!”.
Từ Trường Khanh kinh sợ nhìn Cảnh Thiên, trong ánh mắt nhìn lên Cảnh Thiên chứa đựng vẻ phức tạp khó có thể nói thành lời. Trong đôi mắt y có quầng sáng khẽ chuyển động, trong khoảng khắc hồng thủy vỡ đê, tựa hồ có thứ gì muốn tràn ra vậy. Nhưng rất nhanh, chút biến đổi đó đã bị giấu kỹ trong lời nói tiếp theo: “Thứ lỗi cho Trường Khanh không thể nghe theo!”.
Cảnh Thiên chán nản, lạnh nhạt nói, Cảnh Thiên ta đây cũng biết thế nào là đạo nghĩa giang hồ, người kính ta một thước ta kính người một trượng, lão tử đây tính hay sốt sắng, nhưng cũng là người biết phân biệt tốt xấu. Thật khó khăn mới kết giao được một người bằng hữu, ta không muốn huynh ngỏm nhanh như vậy đâu. Huynh đứng lên cho ta! Hắn hơi nghiêng người, tóm lấy cánh tay Từ Trường Khanh kéo dậy, trở tay giật y đổ dựa vào vai mình, sải bước trở lại.
Từ Trường Khanh đã quỳ suốt hai ngày, lúc này sức cùng lực kiệt đã trở thành nỏ mạnh hết đà. Vừa rồi cự tuyệt Cảnh Thiên, tuy rằng tỏ ra cứng cỏi, thật ra đã không còn chút sức lực nào. Cảnh Thiên vác y giống như vác bao tải, đi băng băng trên đường, Từ Trường Khanh mặc dù trong lòng tức giận nhưng lại cũng chẳng biết làm cách nào khác, bởi vì hai tay y đã cứng ngắc, hai đầu gối đã tê rần từ lâu, làm sao có thể…
Cánh tay Cảnh Thiên giữ chặt Từ Trường Khanh giống như gọng thép, y giãy dụa cũng phí công, y càng chống cự, hắn càng siết chặt. Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, lời này quả nhiên không sai, một tháng trước, Từ Trường Khanh còn dạy Cảnh Thiên làm thế nào thoát khỏi chiêu Cầm Nã Thủ. Mà hiện tại Từ Trường Khanh lại phải lo lắng làm sao thoát khỏi thế chế trụ này của Cảnh Thiên.
“Huynh giãy dụa cái gì? Nhìn sắc mặt huynh đông cứng như tro nguội, tay chân lạnh ngắt như người chết kìa!”. Cảnh Thiên cả giận nói: “Từ Trường Khanh, huynh ngốc vừa thôi, dù sao cũng chẳng có ai trông chừng huynh, huynh không biết tránh vào nơi khuất gió, sáng mai lại trở ra à?”.
Hoa tuyết bắt đầu lả tả giữa không trung, bay lượn khắp trời.
Cảnh Thiên tức anh ách, nếu là trước đây, mỗi khi có tuyết, hắn sẽ cùng Mậu Mậu ào ra đình viện vui vẻ chơi trò ném tuyết, gào thét, chạy nhảy, tha hồ mà xả hết tâm tình. Chứ đâu phải giống như bây giờ, đường đường chủ tiệm cầm đồ Vĩnh Yên của thành Du Châu, lại giống như lũ giặc cướp khiêng một áp trại phu nhân trầy trật nghiêng ngả đi trên sơn đạo gồ ghề, hơn nữa, áp trại phu nhân này còn chẳng phải cô nương ôn hương nhuyễn ngọc, mà là một tên đàn ông đó! Tức chết nhất chính là, tên đàn ông này còn là một nam nhân võ công cao cường hơn hắn gấp bội.
Đau đầu nhất chính là giải quyết hậu quả sau khi tên đó khôi phục thể lực: Bị y đập cho nhừ tử? Phải tụng Thanh Tâm Chú ba ngày? Cảnh Thiên không biết, cổ họng khẽ nuốt nước bọt đánh ực. Lão tử đã trêu ai chọc ai cơ chứ!
Từ Trường Khanh trên vai hắn vừa lấy lại được chút sức lực lại bắt đầu giãy dụa. Cảnh Thiên nhìn Từ Trường Khanh liều mạng chống cự, tức không chịu được, quát lớn: “Huynh còn động đậy hả! Huynh mà còn động đậy có tin ta…”.
Uy hiếp vô hiệu, Từ Trường Khanh vẫn tiếp tục liều chết phản kháng tên “cường hào ác bá” này.
Cảnh Thiên nhất thời nộ khí xung thiên to gan làm liều: “Huynh mà còn động đậy nữa, ta sẽ…”, rồi vung tay lên đánh cho Từ Trường Khanh một chưởng. Hắn chỉ là tức quá mà làm càn, hoàn toàn không có ý gây thương tổn gì cho Từ Trường Khanh. Nhưng mà, cái kẻ từ đầu đến cuối vẫn không chịu nghe lời kia, bị đánh một chưởng lại thành ra câm như hến, không dám lộn xộn gì nữa. Cảnh Thiên vui vẻ thầm nghĩ, thì ra huynh phải bị tét mông thì mới chịu nghe lời. Xem ra, trước đây Thương Cổ lão đầu nhất định đã tét mông huynh không ít, mới khiến huynh ghi nhớ bài học đến tận hôm nay. Hắn thầm hạ quyết tâm, chỉ cần Từ Trường Khanh còn động đậy nữa… Nhưng mà, Từ Trường Khanh không còn ầm ĩ nữa, Cảnh Thiên lại thấy hơi thất vọng: Cảm giác dạy dỗ chưởng môn tương lai của Thục Sơn tốt như vậy, thêm vài lần nữa cũng không ngại!
“Buông ta xuống!” Lần này giọng nói của Từ Trường Khanh nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Cảnh Thiên thầm nghĩ, ồ, đổi thành phương pháp dụ ngọt rồi, đáng tiếc ta không mềm lòng đâu: “Không buông! Tuyệt đối không buông!”.
“Trường Khanh không thể khi sư diệt tổ!”.
“Huynh không chịu nghỉ ngơi, ta càng muốn huynh nghỉ ngơi, bây giờ ta khiêng huynh trở về, trời sáng sẽ đem huynh trở lại, thần không biết quỷ không hay.”
“Ngẩng đầu ba thước đều là thần minh, giữa thanh thiên bạch nhật, trời biết đất biết, trong lòng cũng biết.”
“Ta phỉ, hiện tại đã quá nửa đêm, lấy đâu ra cái gì thanh thiên bạch nhật.”
“Huynh…”.
Cảnh Thiên cười lạnh nói, huynh cái gì mà huynh, ta cái gì mà ta, ta đây là Cảnh Thiên, huynh là Từ Trường Khanh. Hiện tại Cảnh Thiên ta muốn Từ Trường Khanh huynh nghỉ ngơi, huynh không phục sao? Không phục thì trở về ngủ một giấc, ngủ đủ rồi