Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Ma anh Trường Khanh


trước sau

Buổi tối ngày thứ hai, Từ Trường Khanh không đến đỉnh Ngưng Thúy đúng như đã hẹn, nguyên nhân là Thương Cổ trưởng lão đã gọi y, Thường Dận cùng vài đệ tử khác đến một căn phòng nhỏ.Từ Trường Khanh không ngờ, trong căn phòng này, Thục Sơn ngũ lão đã sớm tề tụ đông đủ. Y càng không ngờ, Thương Cổ đã đem chuyện xảy ra hai mươi bảy năm trước cùng toàn bộ những gì liên quan đến thân thế Từ Trường Khanh nói cho y.

“Hai mươi bảy năm trước, thiên hạ chính đạo cùng Ma giới xảy ra một tràng hỗn chiến… Khi đó, ta cũng không biết mình đã chém giết đến nơi nào, chỉ biết khi định thần lại thì đã đứng ở một nơi vô cùng quỷ dị – trời đất ảm đạm, nhật nguyệt lu mờ, toàn bộ đều trống rỗng. Giữa lúc hoang mang, ta xoay người liền thấy một người…”

“Sư phụ, người đó thân hình cao lớn, y phục màu xanh, mặt đầy râu ria, tướng mạo khó nhìn đúng không?”

Thương Cổ có chút kinh ngạc, “Đúng rồi, nam tử đó xác thực mặt đầy râu ria, toàn thân giấu trong kiện thanh bào. Giữa hai hàng lông mày còn có một vết xẹo, tựa hồ đã từng bị thương. Người này nội lực cao thâm, toàn thân toát ra chí khí võ giả, không hề giống với người Ma giới. Trong tay hắn ôm một đứa trẻ còn quấn tã, do dự thật lâu, rốt cuộc…”

“Vì sao hắn muốn giết con?”

“Ta không biết – Trẻ con vốn vô tội, người này làm sao lại hạ độc thủ như vậy? Ta thấy hắn không giống kẻ tàn bạo hung ác, cho nên nhanh chóng đoạt lấy con rồi mắng hắn vài câu. Thanh sam nam tử đó hình như có lời muốn nói, nhưng bị ta trách cứ thế nào cũng không mở miệng, chỉ cười khổ không dứt. Hắn bảo ta trả đứa trẻ cho hắn – Ta thấy hắn luôn miệng gọi con là Trường Khanh, xem ra đây chính là tên của con rồi.”

Từ Trường Khanh sắc mặt trắng bệch, ngón tay lập tức buông lỏng, chậm rãi nói: “Con đã biết.”

“Con biết cái gì?”

“Khi con mười chín tuổi có lần phụng mệnh hạ sơn đã gặp qua nam nhân này… Cho nên biết được nguyên nhân hắn hận con. Hắn nói, con và mẫu thân chỉ có một người được sống trên đời – mẹ con khó sinh mà chết, cho nên hắn hận con thấu xương.”

Thanh Vy, Thương Cổ mấy người kinh ngạc vô cùng, một lúc sau mới nói: “Nếu mẫu thân con vì con mà chết, người đó phải càng yêu thương trân trọng con mới đúng, vì sao lại ngoan tuyệt hạ thủ với con?”

“Mặc dù người đó yêu mẹ con, nhưng… lại không phải là cha con.” Từ Trường Khanh khổ tâm vô cùng. Đối mặt với các sư tôn trong phòng, y kiệt lực bình tĩnh lại, tuy là thần sắc nhàn nhạt, ngôn ngữ lại ẩn hiện vài

phần mất mát. Những lời này, vốn là bí mật chôn dấu trong lòng y nhiều năm. Bao lâu nay, y luôn tự nói với chính mình, tất cả chỉ là suy đoán vô căn cứ mà thôi, nhưng đến hôm nay, rốt cuộc cũng phải đối diện với sự thật rồi.

Thà rằng người nọ không phải cha ruột y, thà rằng y là cô nhi không cha không mẹ, như vậy nội tâm y sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều. Bởi vì, từ sâu trong nội tâm, Từ Trường Khanh vĩnh viễn không muốn thừa nhận sự thật này:

Phụ thân đã vứt bỏ mẫu thân và y.

Thanh Vy chưởng môn nói: “Trường Khanh, đây vốn là việc riêng của con, nhưng chúng ta lại gọi cả các sư đệ của con đến, con có biết tại sao không?”

Từ Trường Khanh tâm thần hoảng hốt: “Trường Khanh… Không biết!”

“Con ngoan, chúng ta biết, việc này đối với con mà nói xác thực nằm ngoài dự liệu. Chúng ta cũng từng thương nghị qua, có nên tiếp tục giấu giếm con hay không, nhưng Thương Cổ trưởng lão kiên trì muốn cho con biết sự thật này. Làm như vậy, không đơn giản muốn làm sáng tỏ thân thế của con, mà còn để các đệ tử khác đều chứng kiến – các con đều nghe được rồi, Trường Khanh tuy là đứa trẻ chúng ta nhặt được trong Ma giới, nhưng hai mươi bảy năm qua nó đều giữ vững khí tiết, chính trực quang minh, là người xứng đáng nhất với cương vị chưởng môn Thục Sơn. Sau này bất luận là ai, cho dù biết được thân thế của nó, cũng không được phép lấy đó làm lý do tước bỏ địa vị chưởng môn của Trường Khanh.”

U Minh trưởng lão xoay người nói với các đệ tử: “Chúng ta gọi các con đến đây, chính là để làm chứng chuyện này.”

Từ Trường Khanh lệ vương khóe mắt, lập tức quỳ thẳng xuống dập đầu: “Sư phụ, chư vị sư tôn, Trường Khanh bất tài, được các vị sư tôn tin tưởng phó thác, tự thấy hộ thẹn trong lòng.” Thanh Vy hơi kinh ngạc, tự tay đỡ Từ Trường Khanh, “Hài tử, thân thế ra sao không phải lỗi của con, đứng lên đi, đứng lên rồi nói.”

“Không, là lỗi của Trường Khanh! Trường Khanh không còn mặt mũi nào… Không còn mặt mũi nào… Gánh vác trọng trách chưởng môn Thục Sơn nữa!”

Thương Cổ quát lớn: “Trường Khanh, đứng lên, quỳ quỳ lạy lạy còn ra thể thống gì. Coi như xuất thân Ma giới thì sao, con từ nhỏ tu đạo pháp chính thống, không nhiễm chút ma khí nào, hà tất phải tự coi nhẹ bản thân. Đứng lên!”

“Sư phụ —”

Thanh Vy thấy Từ Trường Khanh ngữ khí thê lương, thần sắc ảm đạm, chỉ nghĩ do y gặp phải đại biến tâm thần hoảng hốt mới nói năng lung tung như vậy. Lão thở dài, căn dặn Thường Dận: “Thường Dận, đưa sư huynh con trở về phòng, để nó an tĩnh một chút. Việc đêm nay, không ai được phép tiết lộ ra ngoài.”

“Vâng!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện