Đi ra khỏi phòng, bóng đêm u tĩnh, Từ Trường Khanh ngưng mắt nhìn tinh không, chỉ cảm thấy cõi lòng rối loạn.
“Đại sư huynh, trở về phòng đi thôi.”
“Thường Dận, đệ trở về trước đi, ta đi lên đỉnh Ngưng Thúy.”
Thường Dận chau mày nhìn Từ Trường Khanh, “Huynh lên đó làm gì? Nếu huynh thật sự muốn đi, để đệ đi cùng huynh.”
Từ Trường Khanh thản nhiên nói, “Yên tâm, chuyện đêm nay tuy rằng ngoài dự liệu, nhưng ta cũng sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Trường Khanh tu đạo nhiều năm, việc nhỏ thế này không thể khiến tâm thần ta đại loạn. Ta đã hẹn với Cảnh huynh đệ đêm nay đến đỉnh Ngưng Thúy dạy hắn Bổ Thiên Trận Pháp, cho nên mới muốn đến đó.”
“Huynh nói vậy đệ yên tâm rồi, Thường Dận cáo từ.”
Từ Trường Khanh gật đầu, xoay người dời đi. Y biết Thường Dận thận trọng, chắc chắn sẽ theo sau lưng mình, vì vậy tận lực bước chậm. Đảo mắt đã đến đỉnh Ngưng Thúy, trước mặt một bóng người thanh sam đứng lặng, Cảnh Thiên có lẽ chờ đã lâu. Thân ảnh theo sau cũng ngừng cước bộ, chốc lát biến mất vào ánh trăng thanh lương.
“Đậu Phụ Trắng, sao đến muộn như vậy? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút… Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Phải.”
Từ Trường Khanh đem chuyện mới xảy ra kể lại cho Cảnh Thiên, cuối cùng mới nói: “Chưởng môn nội lực cao siêu, chư vị trưởng lão thân thể cũng không gặp vấn đề gì, vì sao phải chọn thời điểm này nói cho ta biết sự thật thân thế?” Y lập tức giữ chặt lấy tay áo Cảnh Thiên, mi sắc khẩn trương: “Chẳng lẽ họ nghĩ, Nữ Oa Bổ Thiên lần này vô cùng nguy hiểm, vì vậy đề phòng bất trắc, mới giao thác, giao thác…” Hai chữ cuối cùng, vô luận thế nào cũng không thể nói ra.
Dưới ánh trăng oánh nhuận, Cảnh Thiên thấy Từ Trường Khanh bình đạm như thủy ngày nào tràn đầy lo âu suy nghĩ, liền an ủi: “Nữ Oa Bổ Thiên có gì hung hiểm chứ, chúng ta chẳng phải đều tham gia hay sao? Nếu có gì ngoài ý muốn, Thục Sơn trưởng lão sao có thể yên tâm cho các đệ tử tiến vào? Không sao đâu.”
Từ Trường Khanh ngẫm thấy có lý, liền gật đầu: “Nếu cần nhanh chóng phát động Bổ Thiên trận pháp, như vậy có một số chuyện cũng nên thu xếp ổn thỏa, đề phòng —”
Cảnh Thiên nghe khẩu khí y có điểm bất thường, lập tức thận trọng nói: “Đậu Phụ Trắng, huynh lại muốn làm gì?”
Từ Trường Khanh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay hắn, thoải mái vỗ nhẹ: “Không có gì, huynh không cần nghi ngờ lung tung. Đại trượng phu không thể yên thân gửi phận, cả ngày nơm nớp lo sợ được. Cảnh huynh đệ, huynh có nhớ Tiểu Phỉ không…” Y ngẩng nhìn trời đêm, chỉ thấy tinh quang lấp lánh, giữa biển ngân hà, tiểu miêu béo mập kia rốt cuộc ở đâu?
“Huynh có biết Tiểu Phỉ tu luyện thành công, đã biến thành bộ dáng như thế nào không?”
“Bộ dáng gì? Dù sao cũng không thể đẹp trai hơn ta đúng không?”
Từ Trường Khanh nhìn nam tử tự mãn bên cạnh, mỉm cười nói: “Nó hóa thành huynh đệ của huynh, giống huynh như đúc. Hơn nữa, so với huynh – còn đẹp trai hơn.” Cảnh Thiên nhất thời nổi trận lôi đình, quát lớn: “Nói bậy! Thế nào có khả năng, tiểu tử này làm sao đẹp trai hơn ta được. Huynh ngắm kỹ ta đi: cái mũi, con mắt, cái miệng…”
“Tiểu Phỉ xác thực đẹp trai hơn huynh!” Từ Trường Khanh kiên trì khẳng định.
Cảnh Thiên giận đến phát điên, “Không có khả năng, nhất định lúc đó thần trí huynh không rõ ràng, mới có thể nghĩ nó đẹp trai hơn ta. Đậu Phụ Trắng, huynh nhìn ta quen rồi, cho nên thẩm mỹ có vấn đề, nhìn người khác đều thấy đẹp trai hơn ta.”
“Thật sao?” Từ Trường Khanh bất động thần sắc đề nghị: “Không bằng gọi Tiểu Phỉ ra đấu với huynh, huynh gặp nó rồi sẽ chịu thua tâm phục khẩu phục.”
“Đấu thì đấu, ai sợ ai. Huynh nói đi, làm cách nào mới gọi được nó ra, chẳng phải các người đều nói nguyên thần nó tan biến rồi sao?”
Từ Trường Khanh phủi hoa rơi trên vạt áo, đứng dậy nói: “Không, nguyên thần nó không tan biến. Trên người ta có đá Nữ Oa, là vật chí bảo trong thiên hạ, trong chớp mắt trước khi tan biến, Tiểu Phỉ đã lĩnh hội được đạo lý chân chính, một khắc này, nó rốt cuộc triệt để thành người, có ba hồn bảy vía của chính mình. Linh thức của nó vừa thoát ra, liền cảm ứng được đá Nữ Oa trên người ta, cho nên nguyên thần vừa tiêu tán đã kịp ngưng tụ lại trong viên đá này.”
“Nghĩ không ra đá Nữ Oa còn có tác dụng như vậy. Đậu Phụ Trắng, sao ngày đó huynh không dùng đá Nữ Oa bảo vệ nguyên thần của mình?”
Từ Trường Khanh nghe vậy, ngữ khí có điểm xấu hổ: “Ta… Không phải thân tinh khiết, đá Nữ Oa đối với ta đã không còn tác dụng.” Y lập tức chuyển đề tài, “Hiện tại là giữa tháng, ánh trăng nồng đậm, đối với thượng cổ thần thú như Tiểu Phỉ là thời khắc linh lực tập trung cao nhất, chỉ cần có Huyền Tẫn Đan Châu, nguyên thần của nó có thể tụ tập lại, tiếp tục tu luyện thành người.”
“Huyền Tẫn Đan Châu không phải đang nằm trong cơ thể huynh sao?” Cảnh Thiên sửng sốt một lát, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Trường Khanh –