Ngoài cửa sổ ánh trăng mênh mông, Cảnh Thiên phảng phất trở về tiểu viện Vĩnh Yên ngày trước.
Hắn cùng Từ Trường Khanh cười nói vui vẻ, nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ lát đá. Trên bàn đá có một bình rượu mơ vừa hâm, hương trà u đạm, hương rượu nhẹ nhàng, quấn quít trong đình viện. Trong sương phòng bên trái, Mậu Mậu ngáy ầm ầm, Hà Tất Bình thì mải mê gẩy mấy hạt châu trên bàn tính.
Cảnh Thiên miên man ngắm nhìn phong cảnh, mơ màng có điểm buồn ngủ.
Rừng trúc đong đưa, bên ngoài cửa tựa hồ có bóng người khẽ động. Cảnh Thiên chưa kịp nghĩ gì đã bị phủ y phục lên người, nửa người tê rần, cổ tay đã bị người ta chế trụ, thân thể tức khắc cưỡi gió bay lên.
“Cứu mạng a! Cứu mạng a! Khê Phong? Ngươi không ở Ma giới lại chạy tới Thục Sơn làm chi?… Này, có ý gì, ngươi muốn mang ta đi đâu? Ai ai, ngươi đánh lén như vậy rất không có đạo đức, chính là tiểu nhân! Phải rồi, ngươi đâu phải là nhân.” Cảnh Thiên chỉ thấy dưới chân cây cối xẹt qua, mái nhà cong cong lúc ẩn lúc hiện, liền biết hai người đang bay trên các nóc đạo quan. Hắn có điểm luống cuống, thầm nghĩ: “Đến tột cùng muốn đem ta đi đâu? A, không phải đem ta kính biếu Ma Tôn chứ? Thảm rồi thảm rồi!”
“Khê Phong huynh, chuyện kia… Ngươi không cần tác hợp cho người ta như vậy đâu. Kỳ thực, khụ khụ, Ma Tôn cùng ta không có nửa điểm quan hệ… Chuyện kia… Tình cảm không thể miễn cưỡng, quả hái xanh thì không ngọt a. Ta nghĩ, ngươi rất thích hợp với Trùng Lâu, thật đấy! Ngươi xem, Ma Tôn tướng mạo đường đường, mà ngươi cũng đường đường tướng mạo, một người tiêu sái anh tuấn, một người anh tuấn tiêu sái, quả thực là trời sinh một đôi… Ai nha…” Cổ tay Khê Phong đột nhiên phát lực, khiến Cảnh Thiên đau đớn kêu to.
“Ngươi cùng Ma Tôn sau đêm đó, chẳng lẽ không thấy Chu Thiên chân khí có gì khác thường sao?” Khê Phong khẽ nhíu mày, nhịn không được hỏi.
“Khác thường? Cái gì khác thường?”
Khê Phong thầm nghĩ, đúng rồi, có lẽ Cảnh Thiên luyện tập nội lực Thục Sơn chưa lâu, công lực không thâm hậu, cho dù có tiếp nhận từ Ma Tôn… Khả năng kỳ kinh bát mạch phản phệ cũng không lớn!
“Gặp Ma Tôn rồi, ngài sẽ nói cho ngươi tất cả, giúp ngươi đề thăng công lực.” Khê Phong lạnh lùng liếc nhìn Cảnh Thiên, tựa hồ không muốn giải thích thêm vấn đề này nữa.
Cảnh Thiên đang ù ù cạc cạc không hiểu ra sao thì Khê Phong bỗng nhiên dừng chân.
Bởi vì, trên đỉnh Vô Cực Các mái ngói ngọc bích, không biết tự bao giờ đã xuất hiện một người. Khê Phong tu luyện mấy trăm năm tại Ma giới, công lực thâm hậu chỉ dưới Ma Tôn, Trầm Trạch. Nhưng mà đối phương thình lình xuất hiện, hắn lại không hề hay biết, tựa như người này xưa nay đều bất động dưới ánh trăng, tồn tại cùng mây trôi gió thổi.
“Tôn giá là người phương nào? Vì sao xông vào Thục Sơn?” Nam tử cầm kiếm đứng trang nghiêm, vạt áo trắng theo gió bay nhè nhẹ, nói không biết bao nhiêu hư ảo. Vô số sương khói lưu chuyển bên người Từ Trường Khanh, điệp y mềm mại tựa như nước chảy, lãng đãng bất định trong làn gió, cao xa như núi, thanh hoa như nguyệt.
Bên trên Vô Cực Các mây bay cuồn cuộn, nhẹ nhàng như sóng, ánh sáng nhàn nhạt ôm lấy thân hình thanh lãnh của Từ Trường Khanh, Khê Phong đột nhiên không rõ, đó là người, hay chỉ là ánh trăng.
Từ Trường Khanh dưới quầng sáng này tựa như vầng minh nguyệt, đôi mâu thanh lãnh ẩn chứa không biết bao nhiêu trầm tịch. Phảng phất tự thời bàn cổ khai thiên cho tới nay, y đã khắc tạc ở chân trời, phổ độ thương sinh. Tại thời khắc này, phủ xuống địa giới, cho dù có là đại thần thượng cổ, kinh qua vô số luân hồi, cuối cùng cũng sẽ bị một tiếng Phật ca gọi tỉnh.
Khê Phong cách xa y chỉ có mấy trượng, nhưng xung quanh một mảnh sương khói, cho nên hắn không nhìn rõ mặt mày y. Cảm giác hư vô mờ mịt này khiến cho Khê Phong rối loạn, mãi cho đến khi tiếng chuông thanh thúy dưới thềm Vô Cực Các vang lên, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Tất cả huyễn tưởng đều tan biến, bạch y nhân xa xa vẫn đứng thẳng như trước, ánh mắt lạnh lẽo như băng, “Buông hắn ra!” Ba chữ nhàn nhạt, phảng phất không có chút nào nộ khí, nhưng lại khiến hắn lạnh người.
Khê Phong không khỏi thất kinh, “Mới mấy tháng không gặp, Từ Trường Khanh đã trở nên trầm ổn như vậy. Người này cho dù không luyện qua huyền huyễn pháp môn, chỉ dựa vào nhãn thần này cũng có thể khiến người ta rơi vào ảo cảnh.” Hôm nay hắn đến đây chỉ muốn bắt người, không định kinh động kẻ khác, cho nên bước chân khẽ chuyển, nghiêng người tránh qua, thân thể gập lại giữa không trung, khó khăn tránh được kiếm phong của Từ Trường Khanh, cấp tốc lùi liền ba trượng.
Giữa tràng kích đấu, Từ Trường Khanh trường kiếm hướng thẳng, vô số ánh sáng lóa mắt ào ra, đảo mắt đã phong kín đường lui của Khê Phong, nếu không phải y vẫn kiêng kị an nguy của Cảnh Thiên, không dám ngoan tuyệt, thì Khê Phong sớm đã không xong rồi. Cảnh Thiên bị Khê Phong kìm chặt lấy cánh tay trái, choáng váng một hồi, nhịn không được kêu lên: “Ngươi thả ta ra, có biết dùng ta áp chế Từ Trường Khanh là vô cùng đê tiện không?”
Lời hắn còn chưa dứt, thân thể đã bị kéo lên cao, rơi trúng vào một mái đạo quan.
“Ta không muốn đối địch với ngươi.”
“Ngươi đừng mơ tưởng mang Cảnh Thiên đi đâu.”
Khê Phong rơi vào đường cùng, “Ma Tôn tuy có ý với Ma dẫn Cảnh Thiên, nhưng tuyệt không làm hại hắn. Hợp thể song tu chỉ là một trong những biện pháp luyện công, ngay đạo gia các ngươi cũng có âm dương song tu thuật, việc này đối với Ma dẫn chỉ có lợi mà không có hại, ngươi hà tất cản trở mãi như vậy.”
Hắn không giải thích thì còn tốt, hắn vừa giải thích rồi, Từ Trường Khanh sắc mặt đại biến, cả giận quát: “Vô sỉ!”
“Từ đạo trưởng không chịu thả người, Khê Phong chỉ có thể đắc tội.”
Trước mắt một mảnh ngân sắc như hoa tuyết bay qua, hỏa tinh sắc bén kéo đến, binh khí của Khê Phong rốt cuộc xuất ra rồi – là cây roi “Tử Ngọ Du Hồn Tác” luôn theo bên hông hắn. Cây roi vừa vung ra đã xé tan gió núi trên đỉnh Vô Cực Các, âm thanh khô khốc thê lương, khiến người kinh tâm động phách. Trên mái nhà, hai đạo thân ảnh một đen một trắng lên xuống dọc ngang, xung quanh vạn điểm tinh quang, ngân hà vụt sáng, như tiên như huyễn, như quỷ như ma.
Mà bên mái nhà này, Cảnh Thiên tay chân cứng ngắc vẫn duy trì tư thế ngã úp sấp, hắn không nghe thấy đối thoại của Khê Phong cùng Từ Trường Khanh, nhưng có thể nhìn thấy bên kia một tràng quyết đấu kịch liệt. Cảnh Thiên hoảng hốt thầm nghĩ: “Ta vừa kêu một tiếng, y đã xuất hiện rồi, giày cũng chưa kịp đi, tóc còn chưa kịp vấn – xem ra Đậu Phụ Trắng rất quan tâm ta!”
Nguyên lai, Từ Trường Khanh nghe được tiếng kinh hô của Cảnh Thiên, lập tức rút trường kiếm ra. Tình thế khẩn cấp, y căn bản không có thời gian để ý dung nhan, lúc này trường kiếm dọc ngang, bạch y chân trần, sợi tóc phi dương, không khỏi có chút chật vật. Cũng may y trước nay tâm tình bình thản, kiếm thế trầm hùng như trước, không có nửa điểm ngại ngần.
Khê Phong âm thầm lo lắng, đối phương thân pháp kiếm thế cao tuyệt, hôm nay muốn dẫn Cảnh Thiên đi sợ rằng khó càng thêm khó. Lúc này vừa đúng mười lăm trăng tròn, một vầng ngân sắc tỏa sáng trần thế, Từ Trường Khanh kiếm phong nghiêm nghị sát khí, mang theo kình lực lạnh thấu xương, khí thế liên miên không dứt.
Mắt thấy đối phương roi dài quét ngang, một đoàn phi vân cuồn cuộn nổi lên, Từ Trường Khanh không muốn đánh lâu, kiếm khí thẳng qua huyệt Chu Thiên, mau lẹ phá hộ thân cương khí của Khê Phong. Khê Phong quát lên một tiếng, cây roi chuyển ngang, “vút” một tiếng xé rách tay áo đối phương. Chỉ là, kình phong từ mũi roi tuy lớn, Từ Trường Khanh bị kiềm hãm vẫn giữ nguyên tư thế, đâm thẳng tới trước ngực Khê Phong.
Khê Phong cảm giác được kiếm phong băng lãnh đáp thẳng lên ngực mình, trước mắt hiện ra vô số quang hoa mờ ảo, cuối cùng, ngưng mắt nhìn lại, trước mắt chỉ là thân ảnh Ma Tôn Trùng Lâu lạnh lùng trang nghiêm.
Lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!
Trường kiếm cắm trước ngực Khê Phong khẽ run, Từ Trường Khanh kiếm khí ngưng lại không phát, phảng phất mang theo một tia đau đớn bất kham, sau đó khẽ lật tay. Khê Phong trợn mắt, đối mặt với dung sắc tái nhợt của Từ Trường Khanh.
“Ngươi đi đi.”
“Ngươi thả ta đi?”
Mắt thấy mâu trung Khê Phong tràn đầy khó