Thời gian trôi nhanh, Thục Sơn đã vào cuối thu.
Sau khi Từ Trường Khanh rời đi, Cảnh Thiên ngoài lúc xuống tiểu trấn mua đồ ăn cùng một số đồ sinh hoạt, phần lớn thời gian hắn đều ở trong thạch động tu luyện ‘Thái nhất thanh tâm bí quyết’. Hắn biết đây là võ học thượng thừa trong Vân Cấp Thất Lục, sắp tới là trận chiến sinh tử với Tà Vương, hắn tự nhiên không dám khinh thường.
Chỉ là, một lần tại tiểu trấn dưới chân núi, hắn tình cờ gặp được Khê Phong.
Lúc Cảnh Thiên nhìn thấy Khê Phong, đối phương còn đang theo dõi một tên đệ tử Thục Sơn tới một hẻm nhỏ. Cảnh Thiên nhận ra đệ tử đó chính là Thủ Chính, là một trong hơn mười đại đệ tử Thục Sơn, ngày đó cùng hắn luận kiếm so chiêu, kiếm pháp cũng không tồi. Thấy Khê Phong hình dạng lén lút, chỉ sợ không biết hắn lại muốn làm ‘hảo sự’ gì.
Quả nhiên, khi Cảnh Thiên lén lút ở một góc tường, hắn đã nghe trộm được thanh âm mơ hồ của Khê Phong: “… Ngày ấy ngươi không hạ sơn, như vậy không phải người chúng ta muốn tìm. Đắc tội rồi, ngươi đi đi!”
Thủ Chính vừa giận vừa sợ, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, miệng quát: “Các ngươi mấy lần quấy rầy đệ tử Thục Sơn, cũng chỉ hỏi đi hỏi lại một câu này, đến tột cùng là muốn cái gì? Hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, ta tuyệt không tha cho ngươi.”
“Thủ Chính!” Cảnh Thiên từ góc tường ào ra: “Không có việc gì, hắn cùng Trùng Lâu đều không phải muốn gây rối, chỉ là ăn no không có việc gì làm, từ Ma giới tản bộ tản đến tận đây thôi, đối với Thục Sơn các ngươi cũng không có địch ý. Ngươi mau trở lại đi, Thục Sơn hiện tại đang rối loạn, hà tất sinh thêm gươm đao.”
Thủ Chính quét mắt nhìn Cảnh Thiên, cúi đầu trầm tư một lát, không nói gì ôm quyền hành lễ rồi rời đi.
“Là ngươi, Cảnh Thiên?” Khê Phong có điểm giật mình.
“Là ta!”
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Vì sao ta không thể ở chỗ này? Ngươi có thể tản bộ đến nơi này, ta cũng là ăn no dửng mỡ, tự nhiên cũng đến được đây.”
Khê Phong nghe được mấy lời bóng gió, giận tái mặt, ngữ khí có điểm khó chịu: “Cảnh Thiên, vì sao ngươi lừa dối Ma Tôn, để ngài hiểu lầm…”
“Ai, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung nha. Ta chưa từng nói ta là Ma dẫn, chủ nhân ngươi tự nghĩ là ta, cả ngày đuổi theo ta, kỳ thực ta rất phiền lòng nha!”
Khê Phong nỗ lực đè xuống lửa giận trong lòng: “Được, ta tạm thời không tính toán với ngươi. Ngươi đã biết chúng ta cần tìm Ma dẫn, mà xem chừng ngươi cũng biết chuyện xảy ra đêm đó, ta hỏi ngươi, Ma dẫn là ai? Cây trâm này rốt cuộc là của ai? Còn loại vải này, chỉ có đại đệ tử Thục Sơn mới có…”
“Chân tướng chỉ có một, đó chính là – ta không biết!”
“Cảnh Thiên, ta không đùa với ngươi, ngươi lập tức nói cho ta biết Ma dẫn là ai, hiện tại còn kịp cứu hắn.”
Cảnh Thiên cười một trận ha ha, giả vờ giật mình nói: “Ai nha, không ngờ đường đường Ma Tôn cũng gặp phải phiền phức, hôn mê bất tỉnh rồi? Thiên Nhân Ngũ Suy, hay là Ngũ Lôi chi kỳ? Thứ lỗi ta chỉ là tiểu nhân hèn mọn, không có khả năng xoay chuyển trời đất đâu.”
Khê Phong tiến lên một bước, thanh âm có điều vội vàng xao động: “Ma Tôn xác thực có nguy hiểm, nhưng hiện tại chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, thế nhưng tính mạng Ma dẫn đã nguy ngập lắm rồi. Ma dẫn là đại đệ tử Thục Sơn không thể nghi ngờ, thứ hắn luyện là Thục Sơn chính tông tâm pháp, loại nội lực chí dương này càng cao, thì Ma khí của Ma Tôn trong cơ thể hắn phản phệ càng lớn, kỳ kinh bát mạch cũng sẽ sớm đứt đoạn. Không phải ta hù dọa ngươi, trong thân người đó nhất định luôn có hai cổ chân khí dây dưa giao chiến, khiến hắn thống khổ khó chịu, nhất là những lúc mười lăm trăng tròn. Đến khi Ma khí trong thân thể hắn ngưng tụ thành hình, dấu vết hỏa diễm trên mi gian sẽ hiện ra rõ ràng, tới ngày đó, nếu hắn còn không trở thành người Ma giới, thì chỉ có thể lấy thân tuẫn đạo thôi.”
“Oa, ngươi hù ta? Gạt ta? Ha ha, may mà kẻ đó không phải ta, không thì ta sợ lắm.”
Khê Phong thấy Cảnh Thiên hoàn toàn không tin, chỉ có thể thở dài: “Nếu ngươi không tin, cố ý cho rằng Khê Phong ta vì an nguy của Ma Tôn mà de dọa ngươi, ta cũng không biết làm thế nào cả.”
Khóe miệng Cảnh Thiên dẫn ra một tia cười nhạt, liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói tiếp.
Khê Phong thành khẩn nói, “Cảnh Thiên, nói thật, mặc dù ta nóng lòng tìm kiếm Ma dẫn, vừa là để giúp Ma Tôn vượt qua kiếp nạn, mặt khác cũng là lo lắng tính mạng của người kia. Chỉ cần hắn trở lại bên người Ma Tôn, Ma Tôn tự nhiên có biện pháp cứu mạng hắn.”
“Thối lắm, thối lắm thối lắm! Ma Tôn nhà ngươi một khi tìm được Ma dẫn xui xẻo kia, còn không lập tức ăn tươi nuốt sống người ta, ngay bã đậu cũng không còn, sao có thể hảo tâm thay hắn chữa thương. Các ngươi hại người hết lần này đến lần khác, vẫn còn muốn hại người tiếp sao? Đê tiện! Thật quá đê tiện!”
Khê Phong có điểm xấu hổ, giải thích: “Ngươi cũng không thể vơ đũa cả nắm. Ngày ấy tại mật thất, Ma Tôn bị dược tính của Mị Cơ làm hại mới có thể rối loạn hồ đồ như vậy, gây ra chuyện đáng tiếc. Thứ nữ nhân đó điều chế quá lợi hại, Ma Tôn không thể khống chế được bản thân mình. Kỳ thực, Ma Tôn mặc dù trời sinh tính tình cao ngạo khó thân cận, nhưng ngài tuyệt đối không phải kẻ cậy thế ép người, nếu người đó không tự nguyện, ngài tuyệt đối không có cử chỉ tùy tiện phi lễ.” Hắn nghiêm mặt nói, “Khê Phong nguyện đem tính mạng đảm bảo, cứu được Ma dẫn rồi, nếu người đó nhất định không chịu ủy thân Ma giới, Ma Tôn cũng quyết không miễn cưỡng hành sự, lại càng không cậy mạnh áp chế đối phương…”
“Theo lời ngươi, xem ra, Ma Tôn cũng không phải kẻ tiểu nhân đê tiện. Thế nhưng, hắn là người thế nào không liên quan đến ta. Nói xong rồi phải không, xong rồi thì ta đi.”
Cảnh Thiên xoay người đi thẳng, nhưng mà, hắn một đường đi tới, trong đầu lại quanh quẩn mấy lời đe dọa của Khê Phong. “Là thật? Là giả?” Cảnh Thiên trong lòng thầm nghĩ, “Phi! Hắn là vì an nguy của điểu nhân kia nên cố ý bịa đặt lừa dối ta, muốn ta nói ra chân tướng, Cảnh đại gia sao có thể mắc lừa. Đúng, khẳng định là giả rồi!”
Hai ngày sau.
Trời sắp tối, Cảnh Thiên nghe được rõ ràng từ hướng Vô Cực Các, chuông khánh tề minh, song song còn mang theo tiếng tụng kinh cao tận trời. Hắn biết như vậy đại lễ kế nhiệm chưởng môn Thục Sơn của Từ Trường Khanh đã bắt đầu.
“Ai, Đậu Phụ Trắng, nghĩ không ra huynh rốt cuộc vẫn làm cái chức chưởng môn nhạt nhẽo này.” Cảnh Thiên đứng trong thạch động nhìn lên đỉnh Thục Sơn, trong lòng ai oán.
Không lâu sau, phía chân trời mây đen cuộn trào, tựa như đoàn