“Trường Khanh, huynh nói đi, nếu như mưa vẫn tiếp tục rơi, trời mãi mãi không sáng, vậy thì tốt biết bao nhiêu.”
Từ Trường Khanh không trả lời, y đẩy Cảnh Thiên ra, lặng lẽ mặc y phục. Khuôn mặt y sau cơn tận tình cuồng hoan vẫn còn đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại trên da thịt, thế nhưng nhãn thần lại có điểm lạnh lẽo mơ hồ, khiến Cảnh Thiên không sao đoán được tâm tư.
“Trường Khanh, sao vậy? Đêm qua, thân thể nóng cháy của huynh rõ ràng còn run rẩy trong lòng ta, liên tục gọi tên ta, thế mà đảo mắt…”
“Ta đi.”
Cảnh Thiên vội vàng nhảy ra ôm lấy lưng đối phương: “Không được đi, nói cho rõ ràng đã.”
“Ngươi muốn ta nói cái gì?”
“Nói cho ta biết, vì sao đột nhiên quyết định làm chưởng môn, chịu cầm tù cả đời như vậy, Thục Sơn đã xảy ra biến cố gì? Ta nhớ đêm đó huynh điểm huyệt đạo của ta, phía sau Tỏa Yêu Tháp huyết quang tận trời – Có phải Tỏa Yêu Tháp đã xảy ra chuyện? Là Tà Vương, lẽ nào hắn đến Thục Sơn làm loạn? Ta đoán không sai phải không?”
Thần tình Từ Trường Khanh dần trở nên xám xịt, mâu trung hiện lên một tia phẫn nộ: “Phải. Tà Vương cùng Mị Cơ xác thực có ý đồ hủy Tỏa Yêu Tháp, phóng xuất toàn bộ yêu nghiệt trong tháp, hắn còn vài lần xông vào hậu sơn cướp Ngũ Hành Lưu Ly Châu, Tiêu sư huynh…”
“Tiêu trang chủ thế nào? Hắn làm sao?”
Từ Trường Khanh không đáp, trước mắt hiện lên một màn kinh biến đã xảy ra:
“Đại sư huynh, tại sao huynh phải tới động quật tìm họ liều mạng…”
“Trường Khanh, Sưu Hồn Địch vốn là ta cho Mị Cơ mượn để sưu tập tàn hồn, hợp lại hồn phách của Trầm Trạch. Ai ngờ, họ vốn đã có ý lừa gạt. Huynh muội hai người vốn là thị vệ bên người Thiên Nữ Bạt, muốn mượn năng lực phá giới của Sưu Hồn Địch, hấp thu oán khí lệ khí trong thiên hạ, mở ra Phá Toái Hư Không, tiến nhập nơi vĩnh tịch giải cứu Thiên Nữ Bạt bị Nữ Oa phong ấn… Ta biết sai thì đã muộn, không còn mặt mũi… không còn mặt mũi…”
“Đại sư huynh, huynh đừng nói gì nữa, để đệ chữa thương cho huynh.”
“Ngày đó, nơi vĩnh tịch do Nữ Oa tự tay phong ấn, để ngăn cản Cộng Công nộ xúc Bất Chu Sơn, hồng thủy gieo hại nhân gian, chỉ có người mang huyết mạch của Cửu Lê Tộc mới có thể tiến vào. Đệ vốn là giọt nước mắt của Nữ Oa, cho nên cũng có thể tự do xuất nhập… Khụ khụ… Ngày đó Trầm Trạch phát hiện ra thân phận Hồng Trần Lệ của đệ, muốn mượn năng lực của đệ để tiến vào nơi vĩnh tịch… Sau đó, hắn phát hiện Sưu Hồn Địch là một trong các pháp bảo phá giới, cho nên ngược lại mới xảy ra gút mắc với ta. Đệ nhớ kỹ, Trầm Trạch hiện tại đã không còn là Trầm Trạch trước đây. Trầm Trạch trước đây dù sao vẫn là một quân tử, có những chuyện hắn sẽ không làm, mà Trầm Trạch hiện tại, hấp thu toàn bộ lệ khí ghê tởm của nhân gian, trở nên, trở nên.. khụ khụ… Để cứu chủ nhân của mình, hắn không tiếc trả bất kỳ giá nào.”
“Đệ biết, Trầm Trạch hiện tại không phải là Trầm đại ca nữa.”
“Nơi vĩnh tịch thông với Ma giới, Thanh Yếu Cung là đại điện phong ấn của nơi vĩnh tịch, âm dương đối xứng. Lúc đó, chuyện xảy ra giữa đệ và Trùng Lâu… phát sinh là vì vậy, bởi vì cả hai người đều có năng lực tiến nhập Phá Toái Hư Không. Còn có chuyện ta nhất định phải nói với đệ, nếu như không nói rõ chuyện này, sợ là tâm chúng ta mãi mãi khúc mắc. Trường Khanh, ta từng cho rằng người hắn thích là đệ, ta hiểu lầm đệ, ta xin lỗi…”
“Sư huynh, đệ thật sự không để tâm.”
“Ha ha, Mị Cơ cho rằng cái gì ta cũng không biết, hết lần này đến lần khác trêu đùa ta. Khụ khụ… Ta há lại không biết, ta đã nghe trộm và phát giác kế hoạch của chúng rồi. Lần cuối cùng tìm Mị Cơ đòi lại Sưu Hồn Địch, ta đã nhân cơ hội lưu lại ám chú lên đó, sau này ả không cách nào cướp tàn hồn nữa, ngược lại oán linh sẽ phản phệ… Trường Khanh, đệ chờ xem… Không cần đệ xuất thủ… Ngày ả bạo liệt phơi thây mà chết không còn xa nữa… Ả bất nhân thì ta cũng bất nghĩa… Nhanh thôi … Nhanh thôi… Ả càng nóng ruột, cái chết đến càng nhanh…”
“Sư huynh!”
“Sau khi chết ta cũng không còn mặt mũi quy táng tại Thục Sơn, đệ đem tro cốt của ta về hậu viên Địch Trần sơn trang… quy táng tại biển Ưu Đàm Hoa… Trường Khanh, lòng của đệ quá mềm yếu… Làm việc có nhiều cố kỵ… Sau này… Sau này phải chịu khó… vì mình… mà sống…”
Gió thu hiu quạnh, năm ngón tay nhễ nhại máu tươi của Tiêu Ánh Hàn nhẹ nhàng hạ xuống.
“Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Đỉnh Thục Sơn tháng mười, cuồng phong điên loạn.
Thục Sơn đệ tử quy tụ đông đủ bên ngoài Vô Cực Các, thần sắc ai nấy đều ngưng trọng, sẵn sàng chờ đón quân địch. Tà Vương, Mị Cơ thống lĩnh cả quân đoàn cương thi huyết ma tiến lên giao phong với Thục Sơn, hai bên thắng bại bất phân, thương vong không kể hết. Thục Sơn mặc dù tổn hại không ít đệ tử, nhưng cũng có thể bảo vệ được Tỏa Yêu Tháp, bảo vệ được hậu sơn và Ngũ Hành Châu.
Lúc này trời sắp tối, dưới chân núi có đệ tử vội vã chạy lên, bẩm báo mấy câu với Thương Cổ trưởng lão. Thường Dận sắc mặt đại biến, vội vàng nói: “Cái gì? Ma giới Mị Cơ trong lúc dùng Sưu Hồn Địch huy động tàn hồn thì bạo liệt thân vong? Sao lại có chuyện này?”
“Xác thực như vậy. Hơn nữa còn có tin, Địch Trần sơn trang Tiêu Ánh Hàn trong lúc giao phong cùng bọn chúng thì bị trọng thương…”
“Tiêu sư huynh… Đã chết!” Trước thềm Vô Cực Các, Từ Trường Khanh bạch y tiêu điều xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thương Cổ sắc mặt xám trắng, dung sắc tiều tụy, chống gậy run rẩy nói: “Trường Khanh, con vừa nói cái gì? Tiêu Ánh Hàn chết trong tay Tà Vương?”
Từ Trường Khanh trầm mặc một lát: “Vâng!”
Vô Cực Các một mảnh tĩnh mịch. Suy cho cùng, Tiêu Ánh Hàn trong hàng hậu bối Thục Sơn vẫn là người võ công cao nhất, nay hắn chiến đấu bỏ mạng, Thục Sơn còn có ai đứng ra ngăn nổi cơn sóng dữ này?
Gió thu lạnh người gào thét trong đại điện vắng vẻ, khắp bầu trời lá khô xào xạc rơi. Trong lòng mỗi người đều như có tảng đá đè nặng, chẳng biết con đường phía trước phải đi như thế nào? Cứ coi như liều mạng huyết chiến, phần thắng lại có mấy phần?
Đột nhiên, trong gió truyền đến tiếng gào thét giận dữ.
Xa xa trong hư không, một mũi tên ngân sắc xuyên qua sương mù, nháy mắt phóng thẳng tới. Đệ tử Thục Sơn nhiều người nhịn không được kinh hô mấy tiếng, sớm đã có vài tên đệ tử rút kiếm ra khỏi vỏ, vô số kiếm quang lóe lên, ý đồ ngăn chặn tiễn khí như sấm sét. Nhưng mà, “keng” vài tiếng giòn tan, ngân tiễn vẫn thẳng đà tiến đến, bắn thẳng về phía Thương Cổ trưởng lão .
Từ Trường Khanh mày kiếm khẽ chau, tay áo vung lên, xuất thủ ngăn lại mũi tên.
Trên mũi tiễn có một bức chiến thư bằng máu:
“Thục Sơn chưởng môn, bản tọa hẹn ngươi quyết chiến một trận cuối cùng… Ước chiến tại đỉnh Thương Sơn… Tà Vương bái thượng!”
Con ngươi Thường Dận co rút lại. Từ Trường Khanh đã quyết ý thoái thác, sư phụ thương thế lại nghiêm trọng, làm sao có thể thực hiện lời hứa xuất chiến? Hiện nay, Thục Sơn ngoại trừ hắn ra, còn ai có thể bỏ thân vì đạo? Ánh mắt hắn hiện lên một tia sục sôi, không cần nghĩ ngợi liền đứng lên tiếp lấy chiến thư, quỳ xuống trước mặt Thương Cổ: “Thường Dận bất tài, nguyện vào nơi nước lửa bảo vệ tôn nghiêm trăm năm của Thục Sơn. Đệ tử nguyện lấy thân phận chưởng môn Thục Sơn nghênh chiến…” Đáng tiếc, nửa câu sau của hắn không nói được nữa.
Bởi vì Từ Trường Khanh đã đưa tay ra, nửa người Thường Dận đều tê dại, câu nói tiếp theo cũng không tiếp tục được. Trước điện Vô Cực Các, khóe miệng Từ Trường Khanh hiện lên một tia cười ảm đạm, tự nhiên trấn định mà đoạt lại chiến thư trong tay Thường Dận.
“Đại sư huynh, huynh, huynh muốn làm gì?”
Từ Trường Khanh không trả lời, cũng không tìm giấy mực. Y chỉ thầm vận kình lực tại đầu ngón tay, ngón trỏ tiên huyết chảy ra, mọi người