Rất nhanh thôi, ‘Cảnh Thiên’ cùng ‘Từ Trường Khanh’ của một năm trước sẽ xuất hiện. Khi ‘Cảnh Thiên’ phát hiện đứa trẻ sơ sinh trong suối nước, ôm lấy nó, Từ Trường Khanh liền biến mất, tại một thời không khác xảy ra chuyện đau nhức kia.
Thế nhưng, hiện tại, tất cả đều chưa phát sinh.
Chỉ cần hắn có thể ngăn cản đúng lúc.
Phương pháp duy nhất chính là ôm hài tử này đi. Phải, chỉ cần sớm đưa nó đi, ‘Cảnh Thiên’ sẽ không tìm được đứa trẻ sơ sinh, ‘Từ Trường Khanh’ cũng sẽ không tiêu thất. ‘Cảnh Thiên’ có thể thủ hộ bên người ‘Từ Trường Khanh’, tránh cho bi kịch phát sinh.
Nghĩ tới đây, Cảnh Thiên một bước đi tới, không chút do dự lao vào dòng suối bế đứa trẻ lên. Đứa trẻ trong dòng suối làn da mịn màng, cái mũi nhỏ xinh, lông mày khẽ chau, cái miệng méo mó liều mạng oa oa khóc. Trong sơn cốc u ám, Cảnh Thiên nhìn thấy rõ ràng trên ngực hài tử có một vết sẹo. Không, không phải vết sẹo – mà là phong ấn! Phong ấn hồng nhạt giống như hoa sen, nở rộ trước ngực đứa trẻ.
“Liên hoa phong ấn, quả nhiên là phong ấn của Thánh Cô! Trường Khanh à Trường Khanh, ngay từ bé huynh đã nhu thuận đáng yêu như vậy, đáng đời huynh để cho ta nhặt được.”
Cảnh Thiên không kìm được vui sướng, cẩn thận nâng đứa trẻ lên, kiên trì dỗ dành. Tốt, tất cả đều rất thuận lợi, ‘Cảnh Thiên’ cùng ‘Từ Trường Khanh’ cũng chưa xuất hiện. Chỉ cần hài tử không khóc, ‘Cảnh Thiên’ sẽ không phát hiện ra dị trạng gì, cũng sẽ không ly khai Cảnh Khanh đại điện.
“Tiểu Trường Khanh, có biết hay không, ngươi hại Trường Khanh của ta thật khổ, ta cần phải đánh mông ngươi giáo huấn một phen. Được rồi, đừng khóc nữa, ngoan nào, đừng khóc… Sao ngươi cứ khóc mãi như vậy! Ngoan! Không khóc không khóc… Sao vẫn khóc!” Tâm Cảnh Thiên bắt đầu lo lắng, toàn bộ màng tai đều ngập tràn tiếng khóc của tiểu oa nhi. Nếu như hài tử vẫn tiếp tục khóc nháo như vậy, sớm muộn gì cũng gọi ‘Cảnh Thiên’ cùng ‘Từ Trường Khanh’ tới đây.
“Không được khóc! Ngươi muốn hại chết y sao?” Chẳng biết vì sao, nhiệt huyết trong đầu Cảnh Thiên ngùn ngụt bốc lên, tâm trở nên hung ác, gắt gao che lại cái miệng nhỏ nhắn của đứa trẻ sơ sinh. Hài tử liều mạng giãy dụa, thanh âm nức nở dần thấp xuống, khuôn mặt mập mạp trở nên đỏ bừng, chuẩn bị không thở nổi nữa.
Cảnh Thiên giật mình tỉnh lại: “Ta đang làm gì? Ta muốn làm gì? Nó là Từ Trường Khanh! Sao ta lại làm vậy với nó! Ta phải mau chóng dẫn nó rời khỏi đây…” Hắn tâm hoảng ý loạn muốn ly khai nơi này.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là, phía trước bỗng nhiên nổi lên một tầng khói trắng, vô số quang ảnh lóe ra. Cảnh Thiên chỉ cảm thấy con mắt hoa lên, thậm chí không kịp hồi phục tinh thần trở lại, hài tử trong lòng đã rơi vào trong tay người kia. Đó là một nam tử trung niên, đầu quấn đạo quan, cả người đẫm máu. Lúc này, tay trái hắn bế hài tử sơ sinh, tay phải cầm thanh trường kiếm, hung hăng nhìn Cảnh Thiên: “Ma giới yêu nhân, cư nhiên hạ độc thủ với một đứa trẻ.”
Cảnh Thiên giật mình, cảm thấy đạo sĩ này mặt đằng đằng sát khí, thân hình có điểm quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhận ra. “Trả Trường Khanh cho ta!” Cảnh Thiên tức tốc tiến lên, quát lớn: “Trả cho ta! Nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
“Yêu nhân, đừng mơ tưởng ở trước mặt Thương Cổ ta tàn sát người vô tội.”
“Ngươi là Thương Cổ trưởng lão?” Cảnh Thiên kinh hãi.
“Không sai, ngươi là ai? Hài từ là ai, vì sao phải lấy tính mạng nó?”
“Ta? Ta là của nó ——” trong nháy mắt Cảnh Thiên không biết đáp lại thế nào, một lúc lâu sau mới cười khổ, “Ta là ai của nó, ngươi không cần xen vào, sau này ngươi sẽ biết. Cũng được… Nó gặp được ngươi, coi như số mệnh đã định, ngươi đem nó đi đi, nuôi dưỡng cho thật tốt. Sau này ta… sẽ