Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Xuyên việt thời không


trước sau

Rất nhanh thôi, ‘Cảnh Thiên’ cùng ‘Từ Trường Khanh’ của một năm trước sẽ xuất hiện. Khi ‘Cảnh Thiên’ phát hiện đứa trẻ sơ sinh trong suối nước, ôm lấy nó, Từ Trường Khanh liền biến mất, tại một thời không khác xảy ra chuyện đau nhức kia.

Thế nhưng, hiện tại, tất cả đều chưa phát sinh.

Chỉ cần hắn có thể ngăn cản đúng lúc.

Phương pháp duy nhất chính là ôm hài tử này đi. Phải, chỉ cần sớm đưa nó đi, ‘Cảnh Thiên’ sẽ không tìm được đứa trẻ sơ sinh, ‘Từ Trường Khanh’ cũng sẽ không tiêu thất. ‘Cảnh Thiên’ có thể thủ hộ bên người ‘Từ Trường Khanh’, tránh cho bi kịch phát sinh.

Nghĩ tới đây, Cảnh Thiên một bước đi tới, không chút do dự lao vào dòng suối bế đứa trẻ lên. Đứa trẻ trong dòng suối làn da mịn màng, cái mũi nhỏ xinh, lông mày khẽ chau, cái miệng méo mó liều mạng oa oa khóc. Trong sơn cốc u ám, Cảnh Thiên nhìn thấy rõ ràng trên ngực hài tử có một vết sẹo. Không, không phải vết sẹo – mà là phong ấn! Phong ấn hồng nhạt giống như hoa sen, nở rộ trước ngực đứa trẻ.

“Liên hoa phong ấn, quả nhiên là phong ấn của Thánh Cô! Trường Khanh à Trường Khanh, ngay từ bé huynh đã nhu thuận đáng yêu như vậy, đáng đời huynh để cho ta nhặt được.”

Cảnh Thiên không kìm được vui sướng, cẩn thận nâng đứa trẻ lên, kiên trì dỗ dành. Tốt, tất cả đều rất thuận lợi, ‘Cảnh Thiên’ cùng ‘Từ Trường Khanh’ cũng chưa xuất hiện. Chỉ cần hài tử không khóc, ‘Cảnh Thiên’ sẽ không phát hiện ra dị trạng gì, cũng sẽ không ly khai Cảnh Khanh đại điện.

“Tiểu Trường Khanh, có biết hay không, ngươi hại Trường Khanh của ta thật khổ, ta cần phải đánh mông ngươi giáo huấn một phen. Được rồi, đừng khóc nữa, ngoan nào, đừng khóc… Sao ngươi cứ khóc mãi như vậy! Ngoan! Không khóc không khóc… Sao vẫn khóc!” Tâm Cảnh Thiên bắt đầu lo lắng, toàn bộ màng tai đều ngập tràn tiếng khóc của tiểu oa nhi. Nếu như hài tử vẫn tiếp tục khóc nháo như vậy, sớm muộn gì cũng gọi ‘Cảnh Thiên’ cùng ‘Từ Trường Khanh’ tới đây.

“Không được khóc! Ngươi muốn hại chết y sao?” Chẳng biết vì sao, nhiệt huyết trong đầu Cảnh Thiên ngùn ngụt bốc lên, tâm trở nên hung ác, gắt gao che lại cái miệng nhỏ nhắn của đứa trẻ sơ sinh. Hài tử liều mạng giãy dụa, thanh âm nức nở dần thấp xuống, khuôn mặt mập mạp trở nên đỏ bừng, chuẩn bị không thở nổi nữa.

Cảnh Thiên giật mình tỉnh lại: “Ta đang làm gì? Ta muốn làm gì? Nó là Từ Trường Khanh! Sao ta lại làm vậy với nó! Ta phải mau chóng dẫn nó rời khỏi đây…” Hắn tâm hoảng ý loạn muốn ly khai nơi này.

Nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là, phía trước bỗng nhiên nổi lên một tầng khói trắng, vô số quang ảnh lóe ra. Cảnh Thiên chỉ cảm thấy con mắt hoa lên, thậm chí không kịp hồi phục tinh thần trở lại, hài tử trong lòng đã rơi vào trong tay người kia. Đó là một nam tử trung niên, đầu quấn đạo quan, cả người đẫm máu. Lúc này, tay trái hắn bế hài tử sơ sinh, tay phải cầm thanh trường kiếm, hung hăng nhìn Cảnh Thiên: “Ma giới yêu nhân, cư nhiên hạ độc thủ với một đứa trẻ.”

Cảnh Thiên giật mình, cảm thấy đạo sĩ này mặt đằng đằng sát khí, thân hình có điểm quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhận ra. “Trả Trường Khanh cho ta!” Cảnh Thiên tức tốc tiến lên, quát lớn: “Trả cho ta! Nếu không, đừng trách ta không khách khí!”

“Yêu nhân, đừng mơ tưởng ở trước mặt Thương Cổ ta tàn sát người vô tội.”

“Ngươi là Thương Cổ trưởng lão?” Cảnh Thiên kinh hãi.

“Không sai, ngươi là ai? Hài từ là ai, vì sao phải lấy tính mạng nó?”

“Ta? Ta là của nó ——” trong nháy mắt Cảnh Thiên không biết đáp lại thế nào, một lúc lâu sau mới cười khổ, “Ta là ai của nó, ngươi không cần xen vào, sau này ngươi sẽ biết. Cũng được… Nó gặp được ngươi, coi như số mệnh đã định, ngươi đem nó đi đi, nuôi dưỡng cho thật tốt. Sau này ta… sẽ

đi tìm nó.”

“Vừa rồi ngươi không phải giúp ta giao thủ với người Ma giới?”

“Cái gì người Ma giới, ta không biết.” Cảnh Thiên ngữ khí ngập ngừng, đột nhiên cười khổ: “Để ta ôm nó một cái, ta lập tức phải đi rồi, để ta nhìn nó một cái.”

Thương Cổ cảnh giác nhìn Cảnh Thiên, đang lúc chần chờ, lùm cây cách đó không xa, tại kết giới âm dương có tiếng Lý Thuần Phong truyền tới: “… Mau trở lại… Mau trở lại… Sắp hết thời gian rồi!” “Chờ một chút…” Cảnh Thiên còn chưa kịp nói tiếp, viễn phương truyền đến một thanh âm, “Ngươi không phải có một chiếc nhẫn Tu Di sao, nghe nói đó là bảo bối mà nửa số người Thục Sơn đều mang theo…”

Cảnh Thiên vẻ mặt kinh hãi, biết rằng sự tình không ổn rồi: “Chờ một chút! Đừng! Lý huynh, sự tình không ổn!” Nhưng mà, hắn còn chưa kịp phản ứng gì, quạt Âm Dương một lần nữa thu lại tất cả. Thân thể Cảnh Thiên lăng không bay lên, bị cuốn vào trong đoàn ánh sáng như suối chảy. Đợi đến khi hắn hít thở lại được bình thường, mở mắt ra đã thấy mình trở lại trong phòng.

“Cảnh huynh, thế nào? Có hay không ——” Lý Thuần Phong chưa kịp nói xong đã im bặt. Giữa gian phòng, con ngươi đen thẫm của Cảnh Thiên trở nên huyết hồng.

“Sai, không phải như thế! Sai rồi, sai rồi!”

“Sai ở chỗ nào? Chẳng lẽ Cảnh huynh không trở lại đúng nơi vĩnh tịch? Thế nhưng vừa rồi ta hành pháp không có bất cứ sai sót nào.”

Cảnh Thiên chán nản ngồi xuống ghế, ôm đầu một lúc lâu mới ngẩng lên nói: “Quá muộn rồi… ngươi hiểu không? Ngươi không hiểu, ngươi đương nhiên không hiểu, nhưng ta hiểu. Nơi vĩnh tịch mọi sự đều là tĩnh, thời không cũng là tĩnh. Lúc đó ta trở về Cảnh Khanh đại điện ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại hài tử liền thất tung, hài tử ở nơi nào —— hài tử còn đang ở bên dòng suối, là bị ‘ta’ phát hiện, lại bị Thương Cổ ôm đi! Ngươi nói đúng, cùng một thời không không thể tồn tại hai sinh mệnh của một người.”

Hồ thiên sư nghe đến mờ mịt, một lát sau mới thấp giọng hỏi: “Sư đệ, ngươi hiểu không? Cái gì gọi là ‘ta tỉnh’? ‘bị ta phát hiện’?”

“Hiểu một chút.”

Cảnh Thiên chậm rãi đứng dậy, trầm trọng đi đến trước người Lý Thuần Phong, khẩn khoản nói: “Lý huynh, có thể giúp ta một lần nữa trở về nơi vĩnh tịch không, lần này ta nhất định phải đến sớm hơn mới có thể cứu vãn tất cả.” Mâu trung hắn lóng lánh quang mang, ngón tay nắm chặt cánh tay đối phương, bức thiết mà lo lắng.

“Cảnh huynh, không phải ta không muốn giúp ngươi, Âm Dương Phiến là do thiên địa linh khí biến ảo mà thành, pháp lực của nó cũng chỉ có hạn. Hiện tại Âm Dương Phiến sợ rằng không thể đưa ngươi về nơi vĩnh tịch, nếu cố chấp thi pháp hậu quả sẽ khôn lường. Kể cả may mắn về được nơi đó, ta cũng không đủ pháp lực mang ngươi quay về. Nếu như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại nơi vĩnh tịch đó.”

“Ta nguyện ý thử một lần, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần có thể cứu y.”

Lý Thuần Phong cắn răng không nói, hắn biết, nếu không đồng ý, ngày tháng còn lại của nam tử trước mắt đều phải sống trong dày vò. Nếu đã như vậy, sao không mạo hiểm thử một lần? Trầm mặc một lát, Lý Thuần Phong bỗng nhiên đứng dậy: “Cũng được, thử lại một lần. Tại hạ không nắm chắc ——”

“Lý huynh, ngươi chỉ cần chú ý phát công, mặc kệ ta có thể trở về hay không, chỉ cần có thể cứu Trường Khanh, tất cả đều không quan trọng.”

Lý Thuần Phong nhìn dung sắc kiên quyết của hắn, thở dài một hơi: “Được rồi!” Quạt Âm Dương trong tay hắn lại vung lên, mặc niệm chú ngữ, kết giới thời không lần thứ hai mở ra, trước mắt sương trắng từng tầng, quang ảnh chậm rãi lưu động, thân ảnh thanh y nam tử lần thứ hai tiêu thất vào quầng sáng.

“Cảnh huynh, bảo trọng!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện