Quang ảnh quen thuộc hiện lên, quang ảnh mê huyễn biến mất, Cảnh Thiên chậm rãi mở mắt, lần thứ hai trở về nơi vĩnh tịch.
Đây là một cánh đồng bát ngát dưới tuyết đầu mùa, ánh trăng lạnh lẽo, cơn gió hiu quạnh.
Tầng khói nhẹ thanh sắc chậm rãi tản ra. Thiên địa vạn vật được bao phủ bởi một tầng sương mù đậm đặc, tất cả biến thành quang ảnh hư huyễn, như thật như giả, như ẩn như hiện. Xa xa, lượn lờ dưới khói trắng, cư nhiên có một thân ảnh bạch sắc niên thiếu đứng thẳng: niên kỷ rất trẻ, tuyết y nhẹ bay trong gió, trên lưng đeo một thanh trường kiếm. Tố y trùng điệp bay trong gió, như biển mây cuồn cuộn của Thục thiên.
Bạch y niên thiếu đứng bất động, mang theo thanh hoa khí của cửu thiên, xuyên thấu năm tháng tang thương, hiện ra rõ ràng trước mắt Cảnh Thiên. Khiếp sợ cực độ đã qua đi, mặt Cảnh Thiên không tự ức chế được mà hơi co quắp.
“Ngươi, ngươi cuối cùng cũng tới đây rồi.”
“Đại thúc, ngươi quen ta sao?”
Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn bạch y niên thiếu, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên người đối phương, luyến tiếc rời đi. Bốn đạo ánh mắt giao nhau, phảng phất mang theo dây dưa bao kiếp, khiến cho Cảnh Thiên nhất thời ngây dại. Mà địch ý trong mắt đối phương cũng dần biến mất, cuối cùng thay bằng một chút hiếu kỳ.
Y và hắn, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà, đây đó trong mâu quang lại chứa đựng sự đồng cảm vui vẻ cùng thống khổ của nhân sinh.
Cảnh Thiên chậm rãi nhặt xâu kẹo hồ lô mà y đánh rơi trên đất, ôn nhu nói: “Chân tướng! Chân tướng! Thứ này cho ngươi!”
Bạch y niên thiếu lắc đầu, có chút cảnh giác lui về phía sau một bước: “Ta đã mười chín tuổi, sớm không còn thích ăn kẹo hồ lô nữa, ngươi giữ lại cho hài tử ăn đi.”
“…”
Hai người chỉ nói vài câu, lại khiến Cảnh Thiên cảm thấy ngày càng mê loạn.
Đây là nơi nào? Nơi vĩnh tịch sao? Trời âm u thảm đạm, khí sắc quỷ dị âm lãnh, sương mù đạm sắc thổi qua, tuyết lạc không tiếng động. Tràng cảnh này không ăn khớp với nơi vĩnh tịch kia, như vậy đây là nơi nào?
Bạch y niên thiếu chỉ có mười chín tuổi, lần đầu hạ sơn hàng yêu phục ma, vô ý đã đi tới nơi thiên địa mờ mịt này, trong lòng khiếp sợ không kém gì Cảnh Thiên. Con ngươi trong trẻo tràn đầy hoang mang, bất an nói: “Đây là nơi nào? Là tràng cảnh hư huyễn sao? Hay là nơi vĩnh tịch trong truyền thuyết thượng cổ?”
“Có thể!” Cảnh Thiên cười khổ, “Ta cũng không biết có phải nơi vĩnh tịch hay không, ta nghĩ, có lẽ đúng là vậy. Bất quá, có thể thấy ngươi ở đây, thật tốt… Thật tốt… Ngươi và y rất giống nhau.”
Thiếu niên hơi nghiêng đầu quan sát Cảnh Thiên, nghi hoặc nói: “Nương tử của ngươi sao? Ta, giống nàng? Nương tử của ngươi hiện ở nơi nào, sao ta không thấy nàng, ta muốn hỏi xem nàng là người phương nào. Ta từ nhỏ đã là cô nhi, không biết chừng còn có huynh đệ tỷ muội.”
“Ngươi không thấy được y, ngươi vĩnh viễn không thể thấy y, ngươi và y chỉ có một người có thể sống ở trên đời, cho nên vào thời khắc ngươi xuất hiện, y liền… liền…!”
Bạch y niên thiếu “A” một tiếng, đồng tử co rút lại! Mắt thấy đối phương dâng lên bi thương vô tận, y tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngay cả ngón tay cũng run nhè nhẹ.
“Ta dọa ngươi sợ sao?”
Bạch y thiếu niên lắc đầu, mâu trung lộ ra mấy phần thương hại cùng đồng tình, chân thành khuyên giải: “Ngươi cố nén bi thương, người chết không thể sống lại. Hai người các ngươi phu thê tình thâm, kiếp sau nhất định có thể tái kiến.” Nhãn thần của y trong suốt mà thiện lương.
Cảnh Thiên chỉ có thể cười khổ không nói.
Hắn bỗng nhiên nghĩ, đối thoại quen thuộc, thiếu niên quen thuộc, tràng cảnh quen thuộc, tám năm trước không phải đã từng xảy ra sao? Từ Trường Khanh tại Thục Sơn đã từng kể cho hắn nghe. Cho nên đối thoại quỷ dị như vậy, giữa hắn và Từ Trường Khanh, lần thứ hai xảy ra.
Chẳng lẽ mình đi đến nơi vĩnh tịch, đã tham dự vào lịch sử, dùng thân phận diễn viên mà diễn lại một lần?
Cảnh Thiên nhìn chân trời phía xa, quang mang cuối cùng trong thiên địa cũng biến mất, hắn nhớ còn có chuyện hắn chưa làm xong: Bất Chu Sơn ở chỗ nào? Không biết! Làm sao đến được Cảnh Khanh đại điện? Không biết! Làm sao tìm được Trường Khanh sơ sinh? Không biết!
Tất cả những vấn đề nan giải này quanh quẩn trong đầu hắn.
Gió tiếp tục gào thét, thân ảnh thiếu niên đã biến mất, sương mù hư không đậm đặc quỷ dị lại tiếp tục bao phủ quanh người.
Cảnh Thiên một đường lững thững chạy trong đêm, không biết đã qua bao lâu, cho đến cuối cùng, hắn trông thấy mặt trời, tia nắng ban mai len qua tầng mây, quét ngang không gian tĩnh mịch. Trước mặt hiện lên một tảng đá lớn, trên bề mặt khắc hai chữ rõ ràng: ‘Lạc Dương’.
Lạc Dương? Lẽ nào nơi vĩnh tịch còn có Lạc Dương?
Cảnh Thiên bắt đầu cảm thấy không thể tin nổi.
Lẽ nào tất cả những gì vừa phát sinh đều không phải hư huyễn?
Thành Lạc Dương trước mắt sống động như vậy, ngay đám cỏ