Lúc tỉnh lại, trong người Cảnh Thiên vẫn còn một trận hàn khí, quay đầu nhìn ra ngoài, sắc trời tối đen như mực, có vẻ đang là nửa đêm, cũng là thời khắc người thường đều ngủ hết. Thân thể Cảnh Thiên khẽ động, một kiện áo đơn liền theo đó trôi xuống – y phục sắc trắng đạm bạc, rõ ràng là ngoại bào của Từ Trường Khanh.
Vậy y ở nơi nào?
Đang lúc Cảnh Thiên buồn bực, bên ngoài truyền đến một thanh âm sột soạt, Cảnh Thiên giật mình: “Ai?” “Cảnh huynh đệ, là ta!” Từ Trường Khanh xuất hiện, trong tay ôm bó củi, “Vừa rồi thấy huynh liên tục rên lạnh, ta liền ra ngoài nhặt một ít cành khô.”
Lửa bùng lên trong đại điện.
“Ngươi xem cung điện này đã hoang phế hỗn độn như vậy, ngay cả tấm biển cũng mục nát thành tro, ta sẽ tặng cho nó một cái tên mới, gọi là “Cảnh Khanh đại điện!”
“Cảnh Khanh?” Từ Trường Khanh nhíu mày: “Thứ Trường Khanh ngu dốt, Cảnh Khanh hai chữ này, có điển cố gì sao?”
Cảnh Thiên nói, có điển cố, là điển cố Cảnh Thiên đây vừa nghĩ ra, ta tên Cảnh Thiên, ngươi tên là Trường Khanh, cung điện này do chúng ta phát hiện, cho nên đặt cái tên này. Ngươi không có ý kiến? Không có ý kiến liền quyết định như vậy. Từ Trường Khanh nói, chờ chút, vậy vì sao không gọi Khanh Cảnh đại điện? Cảnh Thiên đáp, người này thật là được voi đòi tiên, ngươi tại Thục Sơn đã là bài danh đứng đầu, dưới một người trên vạn người, hạ sơn rồi vẫn còn muốn tranh trước sau với ta, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Địa bàn của ta, ta làm chủ, ta nói Cảnh Khanh thì chính là Cảnh Khanh.
Từ Trường Khanh giơ cây đuốc lên đánh giá xung quanh, “Cảnh huynh đệ, không biết triều đại nào xây dựng được cung điện lớn như vậy tại nơi hoang sơn dã lãnh này, kinh qua năm tháng khói lửa tang thương vẫn bảo toàn được dáng vẻ sừng sừng nguy nga ban đầu.” Cảnh Thiên đứng dậy, phủi phủi nếp nhăn trên y phục, cầm ngoại bào trả lại cho Từ Trường Khanh, nhưng thoáng một cái đã thấy y phục trên người Từ Trường Khanh không có nửa điểm uốn nếp, cho thầy y cả đêm chưa hề ngủ.
“Ngươi vẫn chưa ngủ sao?”
Từ Trường Khanh cũng thành thật gật đầu đáp “Phải!”, sau đó giải thích là lo lắng nửa đêm mãnh thú lui tới, cho nên ra ngoài tìm củi đốt. Hơn nữa, Thục Sơn đệ tử sớm đã luyện phương pháp điều chỉnh khí tức, nửa đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì.
Cảnh Thiên nghe được lời ấy, liền hứng thú nói, ngươi nhất định phải mang công phu không ngủ này dạy cho ta. Từ Trường Khanh đau đầu đứng dậy, thoái thác mãi, rằng đây là độc môn công phu của Thục Sơn, các sư tôn không cho phép truyền ra ngoài, nếu Cảnh huynh đệ thấy hứng thú, sau này trở về Thục Sơn ta báo cáo với sư phụ, liền sẽ dạy cho huynh, hiện tại tuyệt đối không thể… vân vân. Cảnh Thiên nghe y luyên thuyên lải nhải nửa ngày mà vẫn không chịu truyền thụ tâm pháp, chỉ có thể tức tối phun ra một câu: “Cổ hủ!”
Từ Trường Khanh hỏi, “Cảnh huynh đệ huynh vừa nói cái gì? Trường Khanh không nghe rõ.” Cảnh Thiên đáp: “Ngươi là ngụy quân tử, ta trước nay thà rằng làm chân tiểu nhân, chứ quyết không kết giao ngụy quân tử.” Từ Trường Khanh nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cười: “Nguyên lai Cảnh huynh đệ và ta cũng là đồng đạo!”
Cảnh Thiên không biết y là thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu, nói chung đối phương sinh ra đã được trời ban tính tốt, trong sáng vô tư quá độ, mặc cho mình công kích cái gì, y cũng thản nhiên vững lý, Cảnh Thiên hắn còn có thể làm sao? Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào thạch điện, làm nổi bật con ngươi đen láy ôn nhuận, sáng như minh châu của Từ Trường Khanh. Trong trẻo như vậy, lạnh lùng như vậy, khiến cho người ta chỉ có thể ở bên mà không thể chạm vào.
Chỉ có một người này mà thôi.
Nam nhân này bất kể lúc nào cũng mang theo một tia tiếu ý nhàn nhạt, nhưng mà Cảnh Thiên luôn cảm thấy không hài lòng với nụ cười đó. Loại tiếu ý này của Từ Trường Khanh giống như đạm khán hồng trần, thấu hiểu thế sự, một loại tỉnh ngộ. Chỉ là, y còn trẻ như vậy, sao đã thành ra như vậy? Mấy lão già Thục Sơn không biết đã dùng loại phương pháp nào giáo dục đệ tử, đem một con người luyện thành thần tiên, rốt cuộc để làm cái gì chứ?
Nơi này cây cối tươi tốt rậm rạp, nhưng không gian chỉ có một màu đen kỳ quái, nuốt trọn tất cả vào trong. Trong này nửa cơn gió cũng không có, không khí trầm lại một mảnh. Cảnh Thiên có chút hốt hoảng, cảm thấy không giống sơn cốc bình thường.
“Huynh có cảm thấy nơi này không có chút gió nào không?”
Cảnh Thiên ngẩng đầu nhìn lên, “Đúng là không có gió rồi. Để ta ra ngoài xem sao.” Hắn nhanh như chớp vụt ra ngoài, nhưng một chút ý định thảo luận phong cảnh cũng không có, chỉ vì hắn phát hiện một trò chơi chơi thú vị hơn.
Từ Trường Khanh đi tới, Cảnh Thiên đang ngồi ngay cạnh một gốc cây đại thụ, chăm chú khắc cái gì đó. “Đậu Phụ Trắng! Đến đây xem này!” Vừa nhìn đến, Từ Trường Khanh lại một trận đau đầu, nguyên lai vỏ cây khô nứt đã bị hắn dùng đoản đao khắc lên mấy chữ: “Cảnh Khanh đáo thử nhất du!” [Cảnh Khanh đã từng qua đây du ngoạn]
Từ Trường Khanh nhíu mày: “Cảnh huynh đệ, nơi này rất quái dị, sợ rằng đa phần là sơn tinh mộc mị, huynh hồ đồ khắc lên như vậy, không sợ bất kính với thần linh…”
“Chúng đâu phải là người!”
“Vạn vật đều có linh tính!”
“Ha ha, ta thấy cái cây này rất là kỳ quái, là hai cây, rõ ràng chung một gốc, là một gốc, lại là hai thân cây, không đúng, là hai cây liên thể.