Từ Trường Khanh đang ở đâu?
Cảnh Thiên không biết, hắn chỉ biết ba người cùng trèo đèo lội suối đi về phía Tây, trên đường ngự kiếm phát sinh sự cố ngoài ý muốn rơi xuống đáy vực này, sau đó hai người theo tiếng trẻ sơ sinh mà đến đây, đang lúc hắn ôm hài tử trong tay, Từ Trường Khanh biết mất.
Từ Trường Khanh thật sự biến mất trong không khí, nửa điểm vết tích cũng không lưu lại, chỉ còn đứa trẻ oa oa khóc trong vòng tay của Cảnh Thiên.
Bóng tối vô biên, nửa vầng trăng cũng không có, bầu trời đen kịt nặng nề nuốt trọn lấy tất cả. Cảnh Thiên đến hô hấp cũng ngừng trệ. Nơi đây tất cả đều quá trầm mặc, khiến người ta bị áp bức, áp bức đến điên cuồng.
Cảnh Thiên không biết làm sao để trở lại đại điện, hắn nghĩ dưới tình hình này mà còn tìm được lối đi đã là cả một kỳ tích. Đúng vậy, hắn không biết, hắn không biết tất cả từ lâu vốn đã định rồi, định trước một đoạn nghiệt duyên, định trước rơi vào vĩnh tịch, định trước mãi mất đi người trân quý… Tránh không thoát, chạy không khỏi, chính là số mệnh an bài!
Cảnh Thiên lay lắt bước vào trong điện, lửa vẫn hừng hực như thiêu như đốt, Từ Trường Khanh đang nằm trong một góc điện âm u. Không khí trong sơn cốc quá mờ mịt, Cảnh Thiên biết rằng người trước mắt chỉ là tự mình tưởng tượng ra thôi, nhưng mà, hắn không nhìn rõ biểu tình của Từ Trường Khanh, lại cảm nhận được hơi thở rất quen, rất ấm. Hắn tự mình đắp cho y kiện bạch sam, bạch y chân trần toát ra một tia mềm mại, hai tay khẽ nắm chặt, tựa hồ trong mơ cũng bất an.
Tất cả đều rất yên tĩnh.
Tựa như từ lúc rời đại điện đến giờ, mọi chuyện đều chưa hề phát sinh.
Hắn hung hăng cắn mu bàn tay một cái, đau! Rất đau! Không phải mơ! Không phải tự huyễn hoặc! Nếu như nói vừa rồi tất cả đều là hư ảo, vậy tại sao bên người mình lại vô duyên vô cớ có thêm một tiểu hài tử? Đứa trẻ sơ sinh bên cạnh ngủ say, không giống như yêu tinh quỷ quái, rõ ràng là một đứa trẻ mà thôi.
Bên ngoài điện làn khói xanh phiêu lãng, bóng đêm vẫn yên tĩnh, Từ Trường Khanh cũng hoàn toàn không tỉnh lại. Mí mắt Cảnh Thiên ngày càng trầm, từ lúc trở lại đại điện đến giờ, đầu óc Cảnh Thiên đã mơ hồ rồi. Hắn muốn nói, Đậu Phụ Trắng, ngươi thế nào lại trở về trước không đợi ta. Nhưng rốt cuộc cũng không chống lại được mộng yểm xâm nhập, vì vậy, hắn ôm đứa trẻ trong tay từ từ chìm vào giấc mộng.
Trong lúc ngủ say, hắn lại bắt đầu tiến nhập trạng thái nửa tỉnh nửa mê – hắn nghĩ đến nơi âm u đáng sợ này, hắn nghĩ muốn hô hoán gọi người đến cứu Đậu Phụ Trắng, thế nhưng mi mắt hắn nặng đến nỗi không nhấc lên nổi. Tựa như có thứ gì đè nặng trước ngực, đè nặng trong lòng, khiến hắn rơi vào hắc ám vô tận, vực sâu vô đáy, bi thương vô cùng, đau đớn vô biên …
Không biết đã qua bao lâu.
Đến khi Cảnh Thiên lần thứ hai mở mắt thì đã thấy Từ Trường Khanh đang chỉnh lại y phục, chiếc áo trắng trải qua một đêm xuất hiện vài nếp nhăn. Cảnh Thiên nhìn y loay hoay sờ soạng trên mặt đất nửa ngày, vừa tức vừa buồn cười: “Ngươi tìm