Từ Trường Khanh đang bước đi, đột nhiên nghe được phía trước có tiếng đàn truyền đến.
Y đi theo tiếng đàn vào hậu viện, cảm thấy không khí thật thanh tịnh, trong sân mấy thân cổ thụ sừng sững, cành là xum xuê có phần âm lãnh. Dưới chân là một con đường lát sỏi, hai bên hồ nước trong veo, cuối con đường xuất hiện một tiểu đình, giữa tiểu đình có một người đang ngồi thẳng, thanh đàn cổ đặt trước mặt. Người này chính là Tiêu Ánh Hàn, hắn mỉm cười, chân mày khóe mắt giấu không hết vẻ phong lưu phóng khoáng.
“Huynh và ta có duyên tiền định, nếu không ngại thì ngồi xuống nói chuyện được không?”
Từ Trường Khanh không chối từ, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ánh Hàn: “Tiếng đàn của Tiêu trang chủ tuy rằng anh linh, nhưng lại mang theo ba phần sát phạt, không hiểu nguyên cớ do đâu?”
Tiêu Ánh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn, mỉm cười, hơi nước phảng phất trong không khí càng làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thêm vẻ thần bí khó lường. Khoảnh khắc này Từ Trường Khanh đột nhiên nghĩ đến, Tiêu Ánh Hàn có một loại mị lực kỳ dị, không giống đắc đạo cao nhân ẩn mình trong núi.
Vẫn nói “hảo tửu giải ưu, hảo trà địch trần”, Từ Trường Khanh đưa mắt đánh giá ấm trà và chung rượu trên bàn, “Ta xem Tiêu trang chủ tiêu dao tự tại, sao giờ lại ở đây làm chuyện rút đao chém nước thế này?”
“Người hiểu lòng ta lo, lại không biết vì sao ta sầu.”
“Xem ra Tiêu trang chủ thật sự có tâm sự, đã như vậy, Trường Khanh xin phép đi trước!”
“Khoan đã!”
Mâu quang Tiêu Ánh Hàn trong như nước, dừng lại trên người Từ Trường Khanh một lúc lâu: “Ngươi thật không nhớ Tương Tây Miêu Cương?”
“Trường Khanh từ nhỏ đã ở Thục Sơn! Chưa từng đến Tương Tây!”
“Được! Đã như vậy ta muốn hướng đỉnh đỉnh đại danh Thục Sơn đệ tử thỉnh giáo vài chiêu…” Nhãn thần Tiêu Ánh Hàn trong nháy mắt đã chuyển thành sắc lạnh, lạnh thấu xương, hắn chậm rãi chạm vào chuôi đao bên hông, một cổ sát khí tràn ngập tiểu viện. “Đao này tên gọi Đoạn Thủy, dài hai thước chín tấc, nặng bảy cân tám lượng, dùng thiên ngoại vẫn thạch tạo thành, chuyên dùng để đối phó với Thục Sơn đệ tử… Kiến Ngôn kiếm của ngươi… Hiện không phải là đối thủ của nó!”
Cảm thụ được cỗ sát khí mạnh mẽ ập đến, Từ Trường Khanh cả kinh, biết rằng võ công người này tuyệt không dưới mình, lập tức nói: “Không biết Tiêu trang chủ cùng Thục Sơn đệ tử có thù oán khắc cốt ghi tâm gì, lại có thể bức người như thế, Trường Khanh đã từng được trang chủ cứu giúp, thật không muốn đối trang chủ xuất thủ.”
Tay trái Tiêu Ánh Hàn khẽ vuốt lưỡi đao, sát khí lẫm lẫm lạnh lẽo, ánh mắt một mảnh thanh bích, chỉ nghe hắn hờ hững nói: “Ân oán giữa ta và Thục Sơn, sâu xa trùng điệp, một chốc nói không xong, tóm lại, ta không vừa mắt Thục Sơn đệ tử, thấy một người giết một người, thấy hai người giết hai người.”
“Đã như vậy, lúc đầu vì sao trang chủ thu nhận chúng ta?”
“Ngươi thật sự muốn biết? Có ba nguyên nhân, thứ nhất là để nghiệm chứng một chuyện, thứ hai là bởi vì ngươi giống một người, về phần thứ ba…” Tiêu Ánh Hàn dừng lại, đôi mắt nhìn Từ Trường Khanh hàm ý thâm sâu, mỉm cười: “Ta – đối với ngươi có chút hứng thú.” Nói xong lời cuối cùng, hắn nhanh như chớp xuất chiêu. Từ Trường Khanh hô lên một tiếng, Kiến Ngôn kiếm vọt ra khỏi vỏ, đáp xuống tay y lấp lánh một mảnh hàn quang. Đao kiếm chạm nhau, âm thanh chát chúa không ngừng truyền đến.
Hai bên đối kháng, chiêu nào cũng sắc bén vô cùng. Thanh đao của Tiêu Ánh Hàn xuất thủ đều là sát chiêu, từng bước ép sát đối phương. Từ Trường Khanh thầm nghĩ, không biết người này đối với Thục Sơn có thù oán sâu nặng gì, mỗi chiêu đều muốn đoạt mạng. Nhưng đã sớm biết mình là Thục Sơn đệ tử, tại sao hắn còn ra tay tương trợ?
Trong lòng Tiêu Ánh Hàn cũng không ngừng lay chuyển… tám năm quá khứ… ngươi trạch tâm nhân hậu… rửa sạch trần ai… vĩnh biệt hồng trần… một đám lão già Thục Sơn đối với các ngươi như vậy… ngươi không cảm thấy bất hạnh sao…?
“Keng, keng, keng…” Đao kiếm giao phong, tia lửa văng khắp nơi, Tiêu Ánh Hàn chợt chuyển thân đao, giống như linh xà nương theo thân Kiếm Ngôn kiếm chém xuống bàn tay cầm kiếm của đối phương. Trong nháy mắt Từ Trường Khanh tâm tùy ý động, triệt để thu kiếm về, kinh hãi lùi lại phía sau. Tiêu Ánh Hàn một chiêu thắng thế, tay phải lộn lại đáp một chưởng vào ngực Từ Trường Khanh. Từ Trường Khanh mặc dù đang ở giữa không trung, nhưng phản ứng cực nhanh, lộn người chuyển thân tung chưởng ra đỡ.
“Ba” một tiếng vang dội, mơ hồ như sét đánh giữa trời, hai người chuyển sang trạng thái đấu nội lực. So đấu nội lực vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý là kinh mạch sẽ hao tổn, vì vậy đệ tử các môn phái khi luận rõ rất ít người trực tiếp đấu nội lực.
Chỉ sau chớp mắt đã thấy quanh thân hai người lượn lờ khói xám. Chỉ là, Tiêu Ánh Hàn trên môi thủy chung vẫn là tiếu ý nhàn nhạt, mà Từ Trường Khanh đã thần sắc ngưng trọng, không nói được một lời.
Lúc này huyết mạch trong thân Từ Trường Khanh đang rối loạn, có luồng khí chạy khắp các đại huyệt, y nỗ lực ngưng thần tĩnh khí trấn trụ khí mạch hỗn loạn kia. Ngay lúc đó, huyệt Tiểu Phúc sinh ra một làn chân khí mơ hồ, từ trong bụng dâng lên đau đớn, phảng phất theo huyết mạch tỏa ra toàn thân, len vào từng góc nhỏ trong cơ thể.
Từ Trường Khanh biến sắc, từ nhỏ y đã tu luyện nguyên dương khí của đạo gia chính tông, căn cơ vững chắc, tuyệt không thể vào thời khắc này tẩu hỏa nhập ma. Tiêu Ánh Hàn thấy sắc mặt y trắng nhợt, trán đẫm mồ hôi, thầm nghĩ, tám năm qua chẳng lẽ nội lực tu vi ngươi không tiến bộ chút nào, thật kỳ quái!
“Phụt”