Một âm thanh khô khốc vang lên, như chớp rạch giữa trời khiến tinh thần Cảnh Thiên phục hồi trở lại, hắn nhìn sang bên cạnh, người đánh đàn là Từ Trường Khanh. Tiếng đàn vẫn không dứt, tiên huyết chảy ra từ đầu ngón tay nhiễm đỏ cây đàn.
“Đậu Phụ Trắng, ngươi điên rồi sao, sẽ đứt tay đó!”
Nhưng mà, sau một khắc, Từ Trường Khanh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống. Tiên huyết tràn ra đầm đìa, thấm đẫm mặt đàn, từng giọt từng giọt trôi xuống, nhất thời khiến con mắt Cảnh Thiên như muốn rớt ra: “Đậu Phụ Trắng! Phát sinh chuyện gì rồi? Nói cho ta biết, ta thay huynh trút giận! Huynh đừng hành hạ mình…”
Từ Trường Khanh mơ hồ dựa vào trong lòng Cảnh Thiên, chân tay vẫn không an phận liên tục giãy dụa, thấp giọng nói: “Rất đơn giản…” Ngữ khí y chứa vài phần giễu cợt, nhàn nhạt nương theo hơi rượu ra ngoài, chạm vào tai Cảnh Thiên, khiến hắn không thể tránh: “Ta hiện tại chỉ muốn –” Mặt y càng gần, tim Cảnh Thiên càng đập nhanh, tựa như không còn khoảng cách.
Trong nháy mắt Cảnh Thiên bị thứ không khí đó làm cho thần trí hỗn loạn, hắn chỉ cảm thấy gương mặt tái nhợt của Từ Trường Khanh đang ngày càng gần, tâm hắn đập loạn như trống trận.
“Ba”, âm thanh giòn tan lần thứ hai vang vọng trong đình viện, triệt để đánh nát mơ mộng của Cảnh Thiên!
Trong nháy mắt Từ Trường Khanh bật ra một trận cười to, không phải tiếng cười sầu thảm thê lương, mà chính là tiếng cười thoải mái thích thú. Từ Trường Khanh men say dạt dào, thỏa thích đùa cợt tên tiểu tử ngốc nghếch kia: “Cảnh huynh đệ, huynh sao vẫn ngu ngốc như vậy? Bị lừa một lần rồi – lại tự động đưa thân đến để bị lừa lần thứ hai…”
“Ba”, Cảnh Thiên không nói gì, trực tiếp đáp lễ y một chưởng vang dội.
Gương mặt tái nhợt của Từ Trường Khanh hiện lên năm dấu chưởng ấn rõ ràng, tiên huyết trườn xuống từ khóe miệng, chảy mãi không dứt.
“Ba!”
Từ Trường Khanh không chần chừ lần thứ hai xuất thủ, Cảnh Thiên tránh không được, nhất thời máu mũi chảy dài.
“Ba!”
Cảnh Thiên lại đáp lễ.
Từ Trường Khanh say rượu, cước bộ phù phiếm, bị Cảnh Thiên đánh xuống một chưởng liền lảo đảo ngã ra khỏi tiểu đình. Y ho đến tê tâm liệt phế, Cảnh Thiên thấy khó chịu vô cùng, chạy lên đỡ y: “Thế nào? Tốt hơn chưa?”
Nhưng mà Từ Trường Khanh mạnh mẽ đẩy Cảnh Thiên ra, cất tiếng cười to: “Chưa đủ! Làm lại!” Tiếu dung ba phần tùy tiện, bảy phần xa xôi.
Sau đó, Cảnh Thiên cho ra một kết luận, tuyệt đối không thể để Từ Trường Khanh uống rượu!
Người này uống rượu vào liền thổ huyết, hại sức khỏe vô cùng, hơn nữa còn phá hư tính cách… Được rồi! Cảnh Thiên thừa nhận, Từ Trường Khanh một khi uống say thì hứng thú duy nhất là đánh Cảnh Thiên, đập Cảnh Thiên. Tối nguy hiểm chính là, Cảnh Thiên đánh không lại, tránh không khỏi, còn đâu mặt mũi nam nhi – cho nên, điều duy nhất Cảnh Thiên có thể làm chính là, tuyệt đối không thể để Từ Trường Khanh uống rượu.
Nhưng còn hiện tại.
Từ Trường Khanh nằm trên giường, bị Cảnh Thiên bóp mũi bắt uống canh giải rượu, vô luận y giãy dụa thế nào hắn cũng phải tống cho được hai hồ nước canh vào người y. Rốt cuộc, y an tĩnh lại! Nhưng mà Từ Trường Khanh tỉnh táo so với Từ Trường Khanh say rượu lại càng đáng sợ: Y mở hai con mắt đen sẫm ngơ ngẩn nhìn màn trướng, con ngươi không có nửa phần hoạt khí, đừng nói gì đến nhìn Cảnh Thiên bên cạnh nửa cái.
Làn khói từ lư hương vẫn đều đều tỏa ra, nhàn nhàn quanh quẩn.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Cảnh Thiên lên tiếng: “Từ Trường Khanh huynh nói đi, cái dáng vẻ nửa sống nửa chết này là