Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Miêu yêu háo sắc


trước sau

Nguyệt nhi loan loan chiếu cửu châu, kỷ gia hoan lạc kỷ gia sầu. [Ánh trăng chiếu xuống thế gian, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu]

Cảnh Thiên phát sầu chính là, ngày mai làm sao vác cái mặt sưng đỏ này đi gặp người khác, Từ Trường Khanh phát sầu chính là, y lạc đường rồi.

Không phải Từ Trường Khanh không biết phân biệt biển chỉ đường, từ khi năm tuổi y đã tiếp nhận khóa “Dã ngoại sinh tồn huấn luyện” nghiêm ngặt: từ việc làm sao đào được củ khoai lang, làm sao nhìn rõ thất tinh bát đẩu, vân vân đều nắm rõ, có thể học cái gì liền học cái đó. Thục Sơn mỗi lần đến kỳ “Niên chung khảo hạch” [Khảo hạch cuối năm. Thục Sơn khả năng là tiền thân của FBI, CIA các kiểu =)))] luận võ đại hội, tới nay đều là Từ Trường Khanh độc chiếm ngôi đầu, các sư huynh đệ dần lén đặt cho y một biệt hiệu – Trường Khanh Bất Bại. Từ Trường Khanh thân là Thục Sơn đại đệ tử, tại Thục Sơn tỉ thí với Thanh Vy chưởng môn, sự kiện đó càng làm cho “hội người thần tượng Trường Khanh” tăng lên nhanh chóng, mà Thường Dận chính là hội viên nòng cốt. [Fanboy của Trường Khanh ở khắp nơi nha =))]

Đương nhiên, những điều này xác thực có phần khoa trương, bởi vì vô luận Từ Trường Khanh có mị lực ra sao, cũng không thể phủ nhận hiện tại y đã thực sự lạc đường.

Tâm tình Từ Trường Khanh không được tốt, mà một khi tâm tình không tốt, chỉ số thông minh sẽ giảm xuống tức khắc.

Cho nên, y đang đứng giữa một màn sương dày đặc, đối diện một con mèo hoang, hơn nữa lại là con mèo hoang ngậm mẩu gỗ trong miệng, lẩm bẩm một mình.

Con mèo này lông xù đuôi xù, trên cổ đeo một vòng bạc, tròng mắt chuyển động cực nhanh, nó đã theo Từ Trường Khanh qua hai ngọn núi lớn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa hiện thân quát lên: “Vì sao ngươi cứ quay về chỗ cũ, ngươi không biết con đường này chúng ta đã đi qua nhiều lần rồi sao? Ta chưa từng đụng phải loài người nào ngu xuẩn như ngươi!”

Từ Trường Khanh tính tình tối, đối với người tốt, đối với mèo cũng tốt. Vì thế y chỉ thở dài nói: “Ngươi cũng theo ta lâu rồi, rốt cuộc muốn cái gì?”

Bạch miêu chậm rãi buông mẩu gỗ trong miệng ra, nói: “Vậy ngươi muốn làm gì?”

Từ Trường Khanh kiên trì giải thích, ta muốn tìm sư đệ đã thất lạc của ta, ta tính thừa dịp trăng tròn phát công tìm cậu ấy, chỉ cần cậu ấy ở trong vòng trăm dặm quanh đây, nhất định có thể cảm ứng được triệu hoán của ta, đến đây hội ngộ. Ta vừa phát ra tín hiệu liên lạc chuyên dụng của đệ tử Thục Sơn, nhưng sư đệ ta vẫn không thấy xuất hiện.”

“Tìm không được ngươi có thể cầu người giúp đỡ mà! Như thế nào lại ngốc thế?”

Từ Trường Khanh hỏi: “Cầu ai?” Bạch miêu đáp: “Cầu ta a!” Từ Trường Khanh nhìn còn vật nhỏ bé tròn vo, lắc đầu: “Cầu người không bằng cầu mình, ta còn phải đi tìm tiếp đây, đa tạ Miêu huynh hảo ý!”

Bạch miêu nhảy ra khỏi mặt đất phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào mắt Từ Trường Khanh: “Ngươi chê vóc dáng ta bé sao? Nói cho ngươi biết, vật bé đều là tinh hoa, đừng tưởng rằng Cảnh huynh đệ to xác kia của ngươi không dùng được, thì Miêu huynh ta cũng là một thứ vụng về? Ba tuổi ta đã biết dẫn đường, bốn tuổi bắt được chuột con, tám tuổi có thể đánh nhau… Chờ đến khi ta trưởng thành còn có thể lấy vợ nữa.”

Mảnh sương trắng vẫn ngưng trọng giữa rừng rậm, Từ Trường Khanh ngơ ngác nhìn con bạch miêu đang vểnh tai kể lể, kiên trì giải thích: “Cảnh huynh đệ không phải to xác vụng về, hắn chỉ là đại trí giả ngu mà thôi, có rất nhiều chuyện hắn không dám làm, nhưng một khi hắn đã chăm chú làm, thì nhất định thành công.” Bạch miêu cười lạnh: “Ngươi đừng dát vàng lên mặt hắn nữa, hắn chỉ là tên vô dụng cả ngày bám đuôi ngươi mà thôi…” Từ Trường Khanh lắc đầu: “Không phải! Ngươi hiểu lầm Cảnh huynh đệ rồi…” Nói một hồi y sực tỉnh, ta sao lại đi giải thích với một con mèo chuyện “Cảnh huynh đệ anh hùng hảo hán” ra sao nhỉ?

Nó chỉ là một con mèo, ta không cần cùng nó phân cao thấp.

“Ngươi đi đi, ta xem ngươi không có yêu khí, sẽ không thu phục ngươi đâu! Ngươi nhanh tu luyện, đợi đến khi trưởng thành rồi thì kết hôn với một miêu nương tử.”

“Ai nói ta muốn lấy một miêu nương tử? Mấy nghìn năm qua ta làm mèo đủ rồi, thế nào lại có thể lấy một con mèo khác? Ta muốn kết hôn thì phải lấy một người giống như ngươi vậy… một nương tử ôn nhu lại có võ công…” Thanh âm bạch miêu thản nhiên làm cho Từ Trường Khanh thoáng cái ngây dại, lại cảm giác nó đang nhìn mình chằm chằm, mặt cơ hồ tái đi, “Ngươi rốt cuộc là người nào? Không phải? Rốt cuộc là mèo nào?”

“Ta tuy rằng là mèo, nhưng không phải mèo phổ thông, ta là tổ tông của mèo! Hơn nữa ta có tên, ta gọi là Phỉ Phỉ!” Nó nỗ lực vặn vẹo thân thể béo tròn, đi theo phía sau Từ Trường Khanh, tiếp tục lải nhải: “Vì sao ngươi tức giận? Giận dữ có hại cho thân thể, xem ta

sống ba ngàn năm mà vẫn khỏe mạnh thoải mái, chính là vì ta vô ưu vô lự… Cười một cái trẻ lại mười năm… Nào! Nghe ta: Hà!”

Từ Trường Khanh không để ý đến nó.

Phỉ Phỉ vẫn không buông tha, kiên trì nói: “Vì sao ngươi không chịu quay đầu lại nhìn ta? A, ta biết rồi, phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà lẻ loi, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Ngươi sợ mỹ nhân là kẻ gây họa sao? Không sao, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!”

Từ Trường Khanh rất nhanh áp chế lại một quyền kích động, âm thầm tự nhủ: Ta không cần phải chấp nhặt với mèo!

Thế nhưng đối phương lại không biết điều, được một tấc đòi một thước, “Ta trong loài mèo cũng là một con mèo anh tuấn tiêu sái, tuyệt đối không thua kém Cảnh huynh đệ của ngươi mảy may!”

Nghe đến đó, Từ Trường Khanh quay lại nhìn Phỉ Phỉ cả giận nói: “Đừng nhắc đến hắn!”

“Ôi mèo mèo… Con mèo xù lông!” Phỉ Phỉ cười đến méo cả mặt, đôi mắt đen thui không keo kiệt tràn ra hai chữ “ngưỡng mộ”. Hai chân trước của nó càng không ngừng nhảy nhót, mừng rỡ không giấu được: “Ngươi tin tưởng ta! Trên đời không hề thiếu mỹ nhân, chỉ thiếu người biết ngắm mỹ nhân mà thôi, à, không không, là mèo biết ngắm mỹ nhân! Hay, thanh âm của ngươi rất êm tai, trầm bổng du dương, thanh thanh sảng sảng, nói không nên lời thật dễ nghe…”

Bạch miêu không ngừng lải nhải, trong mắt ngập tràn vẻ ‘khuynh mộ’, Từ Trường Khanh lẩm bẩm: “Ta nhất định đang nằm mơ! Nhất định đang nằm mơ!” Y đề khí, thoắt một cái cái liền biến vào khu rừng trước mặt.

“Không cần biết khuynh thành hay khuynh quốc, giai nhân khó có được! Chờ ta một chút, mỹ nhân –” Phỉ Phỉ quay đầu lại quát dẹp đường: “Đầu gỗ! Đợi ta!” Khom lưng một cái, Phỉ Phỉ tựa cây cung bắn vào trong khu rừng, mang theo cả mẩu gỗ, “Chờ một chút! Ta ngậm cái này rất khổ a!…”

Nếu như nói Phỉ Phỉ là một con mèo, như vậy Từ Trường Khanh hiện tại chính là thỏ. Khinh công y sử dụng đã đến mức cực hạn, thế mà vẫn không thoát khỏi cái đuôi bám sát phía sau. Phỉ Phỉ tiếp tục thao thao bất tuyệt, hào phóng sổ tiếp một tràng mỹ từ khen ngợi…

Tục ngữ nói, miệng chó không mọc được ngà voi! Nhưng Phỉ Phỉ là một con mèo, miệng mèo nhất định mọc được ngà voi!

Từ Trường Khanh sắp bị bức đến phát điên.

Nếu như y là một nữ nhân, tất nhiên không ngại nam nhân khác đối với mình khen ngợi vài câu, dù có là một con mèo cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng Từ Trường Khanh là nam nhân, mà đối phương xác định là một con mèo đực, luôn miệng lải nhải, biểu dương y phiêu dương xuất chúng mị lực mê nhân… Từ Trường Khanh thua rồi, thua triệt để. Y đã nghĩ là, hay là “giết người diệt khẩu”? Không, “giết mèo diệt khẩu”?

Ngay trong chớp mắt y rút ra hồ lô thu yêu, phía trước truyền đến một âm thanh thê lương thảm thiết.

Xuyên qua ánh trăng âm u, mơ hồ có thể thấy được…

Một ma vật đã tu luyện thành hình người đang điên cuồng cắn xé con mồi. Mà dưới chân hắn, một thiếu nữ trần truồng đang trừng lớn hai mắt nhìn bầu trời đêm, y phục của nàng sớm đã bị xé thành mảnh vụn, bắp đùi trắng nõn trong gió lạnh run lên, vài tia máu không ngừng chảy ra…

Từ Trường Khanh ngay lập tức rút Kiến Ngôn ra khỏi vỏ, trường kiếm phá không.

Ma vật kia đang lúc tiêu hồn, chợt thấy một đạo thân ảnh bạch quang mang theo kiếm khí sắc lạnh phi tới, hắn cuống quít quay đầu, chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Hắn không khỏi giận tím mặt, không buồn nghĩ gì, nhất thời nhảy bật lên mà gào: “Kẻ nào?”

“Đệ tử Thục Sơn!” Từ Trường Khanh lạnh lùng đáp.

Kiến Ngôn kiếm phát ra một mảnh thanh sắc, bao lấy toàn thân ma vật. Kiếm quang hòa cùng sát khí bức người, hướng thẳng ma vật mà chém tới. Ma vật kinh hãi, biết là đụng phải cao nhân, cái mạng này sắp không xong rồi. Hắn hất tay, liền nghe thấy mấy tiếng “tăng, tăng” liên tiếp, vài tia sáng xanh từ tay áo hắn chảy ra, không trung tóe ra ngọn lửa xanh lục, hướng thẳng tới Từ Trường Khanh.

“U Minh Chi Hoa!” Từ Trường Khanh quát: “Ngươi là người trong Ma giới? Tại sao lại tới đây gây hại nhân gian? Ma tôn Trùng Lâu của các ngươi…” Y xuất thủ như gió, vài chiêu đã hất hết những ngọn lửa ma kia, trường kiếm dừng lại ngay tại yết hầu của ma vật.

Ma vật đã tu luyện thành hình người, là một nam tử tráng niên thân hình cao lớn, lúc này hắn y quan không chỉnh tề, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, Từ Trường Khanh rung nhẹ kiếm một phát, liền khiến hắn hồn phách tiêu tan.

Từ Trường Khanh không quay đầu lại, chỉ đưa tay cởi ngoại bào phủ lên người nữ tử kia: “Cô nương! Cô có sao không? Cô mặc lại quần áo, ta sẽ đưa cô trở về nhà!” Rồi y rút hồ lô thu ma vật vào, liền vào lúc này, một cỗ sát khí đậm đặc từ tận sâu trong rừng tràn đến, ánh trăng thất sắc, sơn trung vô số trùng thú bắt đầu tê rống.

“Ma tôn Trùng Lâu!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện