Hai bàn tay Từ Trường Khanh vung lên, phát ra tia điện, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống đài. Tay phải cầm trường kiếm, tay trái nặn kiếm quyết, y hướng về phía đàn cổ nghiêm nghị nói: “Ra đi! Nếu như ta đã thu ngươi, sau này trở về Thục Sơn, tự nhiên sẽ xin các vị sư tôn độ hóa cho ngươi. Ngươi ẩn thân trong cây đàn cổ, trằn trọc ngàn năm quẩn quanh khổ sở, chung quy là vì cái gì?”.
Đàn cổ vốn dĩ yên lặng.
Chỉ chốc lát.
Một tiếng nổ vang lên, một làn khói xanh lượn lờ uốn éo lao thẳng lên trời.
“Không được chạy!”
Từ Trường Khanh bay lên, đuổi sát theo làn oán linh. Giữa không trung trường kiếm phá không, mang theo âm thanh giáo mác, chặt đứt làn khói xanh. Tay trái y nặn kiếm quyết, trong nháy mắt đã vẽ ra một hình đồ chú Thái Cực kim quang chói mắt, phong kín lối thoát của oán linh.
Oán linh đàn cổ dừng lại giữa không trung, bị vây trong Thái Cực đồ chú đau đớn không chịu nổi, gào rít điên cuồng.
Từ Trường Khanh đứng một chân trên cầu hoa giữa giàn giáo, tay trái giữ hồ lô thu yêu, tay phải vung trường kiếm lên, tỏa ra luồng sáng chỉ thẳng vào đối phương, mặc cho oán linh kêu gào thảm thiết thế nào, y vẫn không nhúc nhích.
Từ xa nhìn qua, chỉ thấy y trầm tĩnh như nước, một thân áo trắng phiêu lãng giữa khói sương.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy trong không khí nổ ra một làn khói dày đặc kèm theo huyết vũ bay lả tả. Từ Trường Khanh lẩm bẩm: “Tình sâu thì không thọ, dưới tầng đất sâu mãi mãi xa cách, chi bằng ký thác thân thể vào núi non, sớm đi tới miền cực lạc!”.
Y thu hồ lô phi thân xuống.
Tiểu thư Đường Gia Bảo Đường Tuyết Kiến không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh Cảnh Thiên, ôm lấy cánh tay hắn hô to gọi nhỏ: “Ôi, vị bạch y đại hiệp này thật lợi hại! Thật lợi hại!”.
Cảnh Thiên hừ một tiếng. “Cái gì bạch y đại hiệp, hừ, ta thấy cùng lắm cũng chỉ là một khối đậu phụ trắng mà thôi. Đường tiểu thư bình tĩnh chút đi. Đạo sĩ không thể cưới vợ đâu!”.
“Ai nói ta muốn gả cho huynh ấy?”.
“Thế thì cô kích động cái gì?”.
“Bởi vì người ta so với ngươi, cái tên cứ luôn tự xưng là người đẹp trai nhất thành Du Châu này, còn đẹp trai hơn nhiều lắm.”
“Ra vẻ đẹp trai à! Ai mà không biết chứ! Có phải trò hề khó khăn gì đâu, khỏi cần phải tán tụng!”.
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai hắn: “Tiểu huynh đệ, ta không phải cố ý ra vẻ đẹp trai…”.
Cảnh Thiên “ái chà” một tiếng, “Sao ngươi cứ xuất quỷ nhập thần thế, thình lình chui ra từ phía sau ta!”.
“Trường Khanh chỉ sợ làm bị thương bách tính vô tội, cho nên mới phải vây nó ở trên không trung!”.
“Tên ta không phải Tiểu Huynh Đệ, ta đã mười chín tuổi rồi… ngươi bao nhiêu?”
“Hai mươi bảy!”.
Cảnh Thiên nhất thời chán nản, trừng mắt nhìn đối phương một lát, hung hăng nói: “Nói chung, đừng có gọi ta là tiểu huynh đệ rồi lôi lôi kéo kéo làm quen là được”.
“Vậy không biết huynh đài tên họ là gì?”.
“Ta họ… Ngũ, Ngũ Cảnh Thiên, đạo trưởng ngươi gọi ta là Ngũ đại gia, hoặc là Ngũ tiểu gia đều được!”.
Từ Trường Khanh ngẩn ra chốc lát, nhìn sang Mậu Sơn, nghi hoặc nói: “Cậu ấy thật sự họ Ngũ sao? Là Ngũ đại gia?”.
Mậu Sơn vô cùng thông cảm nhìn Từ Trường Khanh: “Đương nhiên là giả rồi!”, sau đó gãi đầu, cười khà khà: “Đạo trưởng à, huynh thật dễ gạt quá đi!”.
Trăng lên giữa trời.
Cảnh Thiên quay phắt người lại, hướng về phía người vẫn bám đuôi mình, bực mình nói: “Đạo trưởng, huynh có biết không, huynh đã đi theo ta hai con đường rồi đấy. Cứ tiếp tục như vậy thì trời sẽ sáng mất. Nói đi, huynh muốn giật tiền hay cướp sắc? Giật tiền ta không có, cướp sắc thì càng đừng nghĩ…”.
Từ Trường Khanh dừng bước, nhìn hắn một lát, giọng điệu nghiêm túc không gì sánh được: “Chỉ cần huynh chịu cởi y phục ra, ta lập tức đi ngay!”.
“Ối… cha… Quả nhiên là có ý đồ quá đáng, ta, ta nói cho ngươi biết, Cảnh Thiên ta dù làm nghề giám định cổ vật, thì cũng chỉ bán nghệ chứ không bán thân đau nha!”. Hắn dí sát vào người y, thần bí nói: “Ta biết, đạo trưởng huynh tu hành trong đạo quán đã lâu chắc có điều bất mãn, thế nhưng, huynh có thể đi kỹ viện giải quyết mà…”.
“Kỹ viện?”. Từ Trường Khanh vô cùng khó hiểu: “Trường Khanh đến kỹ viện làm gì?”.
“A! Cứu mạng! Ta không chỉ đụng phải một tên đạo sĩ không tuân thủ thanh quy giới luật…”. Theo tiếng kêu thảm thiết đó, hai bóng người một trước một sau mất