Đến khi tỉnh táo lại, Cảnh Thiên tự nói với chính mình, quyết không thể nổi giận, giờ mà nổi giận, chẳng phải tự thừa nhận mình thua hay sao? Nực cười, Du Châu Cảnh Thiên, cho tới bây giờ đều là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, ngay cả đến sòng bài Đại Tam Nguyên đánh bạc cũng là đánh đâu thắng đó, sao có thể bị đạo sĩ Thục Sơn này khiến cho rối loạn chứ.
Sau khi thử chút nước ấm, không thấy Cảnh Thiên có động tĩnh gì, Từ Trường Khanh xoay người nói: “Cảnh huynh đệ còn có gì chỉ giáo?”.
Cảnh Thiên nhe răng cười: “Chỉ bảo thì không dám, chỉ là Cảnh Thiên ta đây là một người làm ăn, xưa nay chưa bao giờ chịu mua bán lỗ vốn”. Hắn tiện tay kéo băng ghế bên cạnh qua, bắt chéo hai chân: “Nếu như, ta đã gặp huynh trong bộ dạng trần như nhộng, thì Từ đạo trưởng ngược lại cũng nên cho ta thấy một phen!”.
Từ Trường Khanh đột nhiên bật cười, “Cảnh huynh đệ chẳng lẽ không biết…”.
“Cái gì? Đệ tử Thục Sơn các huynh tắm rửa không cần cởi quần áo?”.
“Có gì kỳ quái sao?”.
Cảnh Thiên thua rồi, thua một cách triệt để, thì ra tắm rửa thật sự có thể không cần cởi quần áo. Không những có thể không cởi quần áo, mà còn có thể tắm rửa đến sạch sẽ hoàn toàn”.
Chí ít Từ Trường Khanh chính là như vậy.
Thì ra Đạo gia thực sự có một môn phái tắm rửa không cởi quần áo. Mà thật bất hạnh, Từ Trường Khanh lại thuộc môn phái này.
Cảnh Thiên chưa từng nghĩ mình lại thất bại kiểu này.
Cảnh đại gia hắn có lúc nào buôn bán thua thiệt đâu cơ chứ, chỉ duy nhất lần này, thua một lần, thua sạch sẽ, thua triệt để, thua liên tiếp.
Số phận đối với mình sao mà tàn khốc, ngay cả cái tên Mậu Sơn luôn bị vận đen đeo bám kia cũng có thể được một lần vô ý thấy Từ Trường Khanh thay đồ, mà Cảnh đại gia hắn, muốn nhìn lại hết lần này đến lần khác không thể nào nhìn được? Nhân sinh hỡi!
Rút kinh nghiệm xương máu, Cảnh Thiên quơ lấy bít tất nhét vào ống giày quay trở về phòng, ngắm mắt làm ngơ.
Hắn vừa đi, người vốn nhắm mắt dưỡng thần, tinh thần thư thái Từ Trường Khanh đột nhiên mở mắt, trong con ngươi lóe lên tia ngờ hoặc: “Lẽ nào cậu ta không phải người sư tôn dự đoán, ta đã tìm nhầm rồi?”.
Cảnh Thiên không thoải mái, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, dội sạch đi phiền muộn trong lòng.
Sau khi nốc mấy bình rượu vào bụng, cuối cùng hắn cũng say, say ngay trong sân nhà mình.
Cảnh Thiên say thì bắt đầu phá phách, Cảnh Thiên say thì không ai khuyên được, ngay cả Mậu Mậu cũng phải tránh xa.
Khi Từ Trường Khanh ra khỏi phòng, phát hiện ngay cả làn gió đêm lạnh đến ghê người cũng nồng nặc mùi rượu.
Cảnh Thiên dạt dào men say loạng choạng đi trong sân, ánh trăng như nước, tưới lên dáng hình anh tuấn như điêu khắc của hắn, nổi bật nét mặt đỏ say rượu đỏ ửng.
Một người đàn ông như vậy, lẽ nào chỉ là tên du côn bất học vô tài bừa bãi càn quấy trong thành Du Châu hay sao?
Thật ra, toàn bộ nam nhân, phải trải qua thời gian, qua chông gai rèn giũa mới có thể lột xác.
Không có quá khứ, sao đến tương lai!
Từ Trường Khanh dìu Cảnh Thiên loạng choạng trở lại phòng, giúp hắn cởi áo ngoài, đến khi vạch vạt áo trước ngực hắn ra thì thoáng do dự. Mục đích Từ Trường Khanh đi chuyến này là để chứng minh một việc, nhưng mà kết cục của việc này, có phải là đáp án tự sâu trong đáy lòng y mong muốn hay không, thì ngay bản thân y cũng không thể nào nói rõ.
Thời cơ vừa thoáng qua, giữa khoảnh khắc Từ Trường Khanh do dự, ngoài cửa ập đến một luồng sát khí rét căm, dữ dội như dời non lấp biển.
Y rùng mình, biết rằng sát khí này tuyệt đối không phải khả năng của người thường. Từ Trường Khanh ngoái đầu quan sát bên ngoài, thấy một con ngươi đen nhánh sắc lạnh, thân hình khẽ sượt qua, y xoay người nhảy vào trong sân.
Sao giăng khắp trời, hương thầm phiêu động. Gió đêm nhè nhẹ thổi, khiến một góc áo trắng của Từ Trường Khanh khẽ tung bay.
Bỗng nhiên.
Dưới thềm lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
Cùng lúc đó, Kiến Ngôn kiếm trên vai y rung lắc dữ dội, tự động vụt ra khỏi vỏ.
Tục ngữ nói “Kiếm như kỳ nhân”, đệ tử Thục Sơn sau khi nhập sơn sẽ được trao cho một thanh bảo kiếm theo đến trọn đời. Kiếm theo người lâu ngày, tự nhiên sẽ mang tính cách của chủ nhân. Từ Trường Khanh tính tình ôn hòa, Kiến Ngôn kiếm xưa nay cũng vô cùng bình thản, ít khi dậy lên