Lúc này ánh trăng sáng tỏ, trời cao vạn lý, một gợn mây cũng không có. Xa xa dưới chân núi Phi Phượng, một dòng suối nóng khói sương mờ mịt uốn mình quanh hậu hoa viên. Nhưng thứ làm người ta kinh nghi chính là – hậu hoa viên này ngập tràn Ưu Đàm Hoa đỏ rực như máu, làm cho bầu không khí ở đây quỷ dị chết chóc mà ưu nhã thê lương.
Phải!
Nơi này chính là hậu hoa viên của Địch Trần sơn trang. Trong vườn tràn ngập thứ hoa yêu dị, huyết sắc nồng nặc gần như đen kịt, ánh sáng diễm lệ chiếu vào lại càng làm người ta rùng mình, không khỏi liên tưởng đến hai chữ “Tử vong”. Nhìn từ xa như có một con đường trải đầy máu, càng ngày càng rộng, càng ngày càng đỏ, máu chảy khắp mặt đất, tràn ra đến vô tận…
Mà Tiêu Ánh Hàn một thân thanh sam đứng đó, sừng sững giữa biển máu tanh, đối mặt với Từ Trường Khanh đang từng bước từng bước đi xuống tế đàn, thần sắc thủy chung không đổi.
Tám năm thời gian, dung mạo Từ Trường Khanh đích thực không có nhiều thay đổi. Nhưng mà, Tiêu Ánh Hàn cảm thấy người quen thuộc trước mắt đã trở nên quá đỗi xa lạ rồi.
Hương hoa tràn ngập khắp vườn.
Gió đêm lạnh lẽo khẽ lay vạt áo của hai người nam nhân – một thanh sam, một tử mệ – dây dưa không rõ.
“Khá lắm Thục Sơn môn quy! Khá lắm ‘lấy việc thiên hạ làm nhiệm vụ’…” Đồng tử thanh y nhân một màu đen sẫm, nhìn chằm chằm vào Từ Trường Khanh, ngữ điệu bén nhọn hiếm thấy, “Ta hỏi ngươi, lấy ơn báo oán, là việc thiện ở đời – chỉ là, dùng cái gì báo ơn?”
Từ Trường Khanh giật mình, nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Ta ngày đó đã thề độc, kiếp này quyết không đặt chân lên Thục Sơn nửa bước…” Gió đêm xuy xuy, nhẹ phất bên thái dương nam nhân vài sợi tóc bạc, hắn đúng là tráng niên, cư nhiên tuyết đã nhiễm tóc mai. Lại nghe hắn cầm đao cười lạnh: “Bất quá, nếu Thục Sơn gặp nạn, vị Thục Sơn chưởng môn tương lai đây đến cầu ta, chỉ cần hoàn thành giúp ta một việc, ta có thể xuất thủ tương trợ.”
“Việc gì?”
Tiêu Ánh Hàn nhìn y một lúc lâu, tinh tế đánh giá Từ Trường Khanh, ánh mắt sáng lên vài phần hàm súc, phảng phất như có tiếng vọng lại từ nơi sâu nhất trong tim. Từ Trường Khanh thần sắc bình tĩnh đứng trong bóng đêm, màn che bạch sắc sau lưng phấp phới, tử y bay nhẹ, phảng phất chỉ một khắc thôi sẽ bị gió cuốn đi, vĩnh viễn biến mất trong màn đêm vô tận.
Từ Trường Khanh mang theo thanh hoa khí, siêu nhiên, xuất trần… Hỉ nộ ái ố của nhân gian không còn mảy may vết tích trên người y. Con ngươi y đạm như yên thủy, thanh như thiên không. Trước đây, đó vốn là đôi mắt trong suốt tinh anh, hôm nay lại khiến Tiêu Ánh Hàn không cách nào bắt lấy. Năm tháng có thể cải biến ý chí của con người, cũng có thể tôi luyện con người… Hắn hiện tại biết rằng… Từ Trường Khanh sẽ mãi mãi không trở lại… tám năm trước niên thiếu ngây thơ…
“Dựa vào cái gì? Vận mệnh của ta cùng vận mệnh của ngươi…” Tiêu Ánh Hàn đảo qua trong đầu một tia ý niệm không rõ, khóe miệng nhất thời nhếch lên thứ tiếu ý bông đùa. Sau một khắc, cánh tay hắn khẽ động, một lưỡi dao lạnh ra khỏi vỏ, kéo theo một chuỗi ánh sáng tử kim, hướng thẳng tới Cảnh Thiên trên tế đàn.
“Ta muốn ngươi – tự tay giết hắn!”
Lời nói ác độc ấy xuất ra cư nhiên lại hời hợt như vậy, không mang theo một tia sát khí. Nhưng mà, Từ Trường Khanh lại nhất thời cảm thấy, quanh thân một cỗ hàn khí chảy khắp kỳ kinh bát mạch.
“Vì sao?” Hai tiếng nghi vấn cùng lúc vang lên.
“Chỉ vì tổ tiên ta cùng tổ tiên hắn có thù không đội trời chung, ngày đó phá Hậu Tấn của ta, diệt cửu tộc ta, chính là tổ tiên của Du Châu Cảnh Thiên!”
Từ Trường Khanh nhất thời giật mình, y hoàn toàn không ngờ tới, tổ tiên Cảnh Thiên cùng tổ tiên Tiêu Ánh Hàn lại có bậc này diệt quốc chi cừu. Thù cha con trả, tuy rằng đã qua không ít tháng năm, nhưng hiện tại Tiêu Ánh Hàn tìm Cảnh Thiên trả thù, người ngoài xem ra cũng không có cách nào dị nghị.
Một tiếng cười nhạt vang lên: “Người nào làm người ấy chịu, tổ tiên ta đã làm chuyện đó, coi như cũng đã xảy ra rồi, cũng nên là chúng ta quyết đấu sinh tử một phen, hà tất phiền đến Đậu Phụ Trắng!”
Mâu trung Tiêu Ánh Hàn hiện lên một tia thưởng thức, nhưng mà, sau một khắc thanh đao rung động, mang theo một tầng sóng xanh, tiến thẳng lên bao lấy Cảnh Thiên. Từ Trường Khanh trong lòng phát lạnh. Y biết Tiêu Ánh Hàn công lực cao thâm, hiện tại chân chính xuất thủ thì càng thêm khẳng định, Cảnh Thiên cùng Tiêu Ánh Hàn chênh lệch nhau không chỉ là một trời một vực!
Cảnh Thiên tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Ánh Hàn!
“Khoan đã!” Từ Trường Khanh thả người nhảy xuống chắn trước Cảnh Thiên.
Ngay lúc này, đao khí đang rung động đột nhiên dừng lại, thế tiến công sắc bén như băng tuyết của Tiêu Ánh Hàn phút chốc tan thành vô hình – hắn cư nhiên có thể luyện đến năng lực thu phát tùy ý như vậy.
Từ Trường Khanh âm thầm kinh tâm, cẩn thận che chắn Cảnh Thiên, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Ánh Hàn,