“Từ thủ hạ, huynh làm sao vậy? Trả lời ta đi… Chúng ta vừa mới hạ sơn, Ngũ Hành tôn giả còn chưa tìm được, huynh cư nhiên dám đùa cợt ta như vậy.”
Một tia máu chảy xuống từ khóe miệng Từ Trường Khanh, chảy qua cằm, chảy xuống cổ. Cảnh Thiên bị hù cho sợ rồi, sợ thật rồi, hắn ý thức được Từ Trường Khanh không có đùa cợt hắn. Đậu Phụ Trắng tính tình ôn thuận, ngữ khí đạm mạc kia sắp không xong rồi; Từ Trường Khanh phiền phức quấy rối, nhưng luôn mang theo vài phần tiếu ý cùng sủng nịch kia không xong rồi.
“Không! Đậu Phụ Trắng! Huynh là Thục Sơn đại hiệp, Thục Sơn đại hiệp sao có thể chết dễ dàng như vậy, có đúng hay không? Huynh đứng lên cho ta…” Mặc hắn lay gọi thế nào, người trong lòng vẫn lẳng lặng nhắm mắt. Cảnh Thiên chợt nhớ tới lời dặn của Ma Tôn Trùng Lâu, liền niệm chú ngữ, một lần chưa đủ lại hai lần, hai lần chưa đủ lại ba lần, nhưng mà nửa bóng Ma Tôn cũng không thấy đâu.
Cảnh Thiên khiếp sợ không yên, hắn ôm Từ Trường Khanh liên tục làm ấm thân thể y, lẩm bẩm: “Huynh lạnh sao? Ta biết huynh lạnh!” Hắn đứng dậy giật đứt màn che trắng tuyết, sau đó cẩn thận bao lấy Từ Trường Khanh, miệng nhắc đi nhắc lại: “Con mẹ nó cái tên Tiêu Ánh Hàn kia chả phải thứ tốt đẹp gì. Hắn bị trục xuất sư môn, huynh lại sắp làm Thục Sơn chưởng môn, cho nên hắn đố kị! Phi phi! Chúng ta không cùng hắn chấp nhặt, được rồi, huynh đứng lên, chúng ta đi!”
Thế nhưng, Từ Trường Khanh vẫn không có chút phản ứng, sắc mặt tiều tụy trắng bệch không một tia huyết sắc. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đàn tế lộ ra vài phần quỷ dị, tràn ngập thứ không khí tử vong.
“Tử vong?” Cảnh Thiên bị cảm giác này làm cho run rẩy, hắn run run đưa ngón tay ra, dò xét hơi thở Từ Trường Khanh.
“Có? Không có? Có? Không có?… Rốt cuộc có hay không?”
Trăng vằng vặc giữa trời, không biết đã qua bao lâu.
Cảnh Thiên chỉ cảm thấy hơi lạnh thấu xương hòa cùng nỗi đau nhức lan ra khắp mình mẩy, tựa hồ tứ chi bách hài đều tẩm trong băng, trong lòng không ngừng vang lên câu nói: Đậu Phụ Trắng chết rồi! Y vì cứu ta, đã chết rồi! Chết ngay trước mắt ta! Chết ngay trong lòng ta!”
Trong khoảnh khắc, huyết sắc dữ tợn dâng lên!
Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong đầu Cảnh Thiên, đầu hắn ong ong như tan thành từng mảnh, nhiều mảnh vụn xuyên qua trước mắt Cảnh Thiên.
Hắn lại thấy, đại điện kim bích huy hoàng, lửa hừng hực cháy tràn khắp nơi, hàng loạt bóng người từ từ ngã xuống, vô số binh khí xoẹt qua, tiên huyết nhễ nhại. Hắn nhớ chính mình thật lâu thật lâu trước đây, tựa hồ đã nói: “Kiếp sau nhớ kỹ, đừng gặp lại, quên ta đi!”
Nhưng mà luyến nhân hấp hối trong tay hắn vẫn kiên định như cũ: “Kiếp sau đến lượt ta bảo hộ ngươi…”
Cảnh Thiên lại nhớ đến cảnh tượng thê mị trong mơ, nhớ tới thạch quan thật lớn, nhớ tới Từ Trường Khanh lặng lẽ nằm bên trong, dung nhan cũng như vậy, trắng như tuyết, một giọt nến trong suốt chậm rãi chảy xuống.
Chỉ bất quá tối nay, giọt nến này đổi thành huyết lệ.
Tiêu Ánh Hàn bất động thanh sắc, nhìn hết thảy cảnh tượng trên tế đàn.
Tế đàn cao cao, gió lạnh thấu xương, màn che bạch sắc bay loạn khắp trời, thân thể Cảnh Thiên cũng lung lay bất ổn. Thế nhưng khi hắn từng bước đi xuống tế đàn, cước bộ lại vô cùng ổn định, bởi vì trong vòng tay hắn – là Từ Trường Khanh! Từ Trường Khanh cuộn mình trong lòng hắn, hắn sao có thể quấy nhiễu y yên giấc ngủ say?
Tiêu Ánh Hàn thở dài một hơi, trong ánh mắt lãnh tĩnh xuất hiện tia cảm tình như có như không, hắn còn chưa kịp hành động gì, Cảnh Thiên đã ngừng cước bộ. Nhưng mà, điều kỳ quái chính là, mâu trung Cảnh Thiên không hề phẫn nộ, ngay một chút tức giận cũng không có, nơi đó chỉ có một mảnh tuyệt vọng cùng bi thương vô tận.
Cùng với tơ máu tràn ngập.
Cẩn thận đem người trong lòng đặt xuống thềm đá, Cảnh Thiên toàn thân mềm nhũn, ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm thật lâu. Đầu hắn một mảnh hỗn loạn, cũng không hề thay Từ Trường Khanh chỉnh lại xiêm y. Vì vậy, Từ Trường Khanh nằm trong lớp màn che trên thạch bích, mái tóc tán loạn dưới bán dạ hàn phong.
Gió đêm phơ phất, Từ Trường Khanh thanh lãnh tái nhợt khiến người không khỏi kinh tâm.
Tiêu Ánh Hàn vẫn chắp tay mà đứng, yên lặng nhìn trời cao, phương hướng hắn nhìn chính là Thục Sơn. Ánh mắt hắn ngưng tại viễn phương, phảng phất có chút tâm tư dao động từ đáy lòng sâu thẳm nhất.
“Thục Sơn trăm năm nay, rốt cuộc cũng có một người vì tình mà chết! Đồng nghĩa lời thề năm xưa của ta cũng sụp đổ rồi đúng không?” Chuyển qua gương mặt nhiễm máu của Từ Trường Khanh, Tiêu Ánh Hàn phảng phất trở lại đỉnh Thục Sơn xa xôi… Hắn vô thức vươn tay ra, như muốn thay niên ấu sư đệ chỉnh lại chiếc chăn lộn xộn trên giường…
“Từ Trường Khanh kỳ thực không có…”
“Đừng làm phiền y!” Hắn lạnh lùng nhắc nhở, Từ Trường Khanh trước mắt không bao giờ còn là tiểu sư đệ ngày xưa nữa, cũng không bao giờ còn là Thục Sơn chưởng môn đệ tử nữa.
“Đậu Phụ Trắng! Ngươi xem đi, ta thay ngươi báo thù!”
Tiêu Ánh Hàn nhìn thẳng Cảnh Thiên, hắn thanh thanh sở sở trông thấy, ánh mắt đối phương đã tràn ngập sát khí.
Cảnh Thiên rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang sạ khởi, con ngươi sâu thẳm của Tiêu Ánh Hàn bị kiếm quang phản chiếu một mảnh thanh bích. Đối phương là muốn liều mạng, Tiêu Ánh Hàn biết rõ điểm này, vì vậy “Dẫn Sầu đao pháp” của hắn cũng lần thứ hai xuất thủ.
Cảnh Thiên mâu trung tràn ngập huyết sắc, thần trí phẫn nộ, từ lâu không còn giữ nổi một tia bình tĩnh nữa rồi.
“Đối thủ như vậy, hẳn là rất dễ đối phó,