Sau đêm Lưu Tinh Hỏa Vũ xuất hiện, mấy ngày liền không ai nhìn thấy Ma Tôn Trùng Lâu ở Thanh Yếu cung. Ngay cả ma vật to nhỏ các loại cũng không thấy, phảng phất trong một đêm toàn bộ Ma giới tiêu thất sạch sẽ, chỉ còn Khê Phong vẫn thường xuyên xuất hiện trước mặt hai người, làm tròn trọng trách chủ nhà đãi khách.
Tuyết Kiến đã bị đuổi về nhân giới từ lâu, mà Từ Trường Khanh sáng đả tọa chiều cũng đả tọa, Cảnh Thiên một mình chán chết, không thể làm gì khác hơn là thất thểu đi ra đi vào Ma cung.
Vài ngày sau, mắt thấy Từ Trường Khanh lại bắt đầu nhập định luyện công, Cảnh Thiên đứng dậy ra khỏi phòng, lang thang Ma cung một lần nữa. Hắn ở trong thành Du Châu vốn là một chưởng quỹ hiệu cầm đồ, hiện tại tới được Ma giới, rốt cuộc cũng được mở rộng tầm mắt, thấy được vô số trân bảo khó thấy ở nhân gian. Xem chừng không ít ma vật chăm chỉ xuất nhập nhân giới, tiện tay cướp đoạt những thứ này về, vậy mà chúng không biết giá trị, vứt lăn lóc khắp các gian phòng. Cảnh Thiên thấy vô cùng thương tiếc, giậm chân hô to “phí của trời cho”, sau đó nhanh chóng bắt tay vào công cuộc thám hiểm đồ cổ.
Hắn thường chăm chỉ mang một ít đồ vô chủ về phòng, sau đó dùng thân phận Giám Bảo Hành Gia lôi kéo làm quen với các ma vật, tiện thể thu về trong tay vô số kỳ trân dị bảo. Vì vậy, sinh hoạt của Cảnh Thiên tại Ma cung bắt đầu vui vẻ ý vị hơn.
Tối nay, Cảnh Thiên đi tới Ma cung Thiên điện, thay một đoàn tiểu yêu giám định cổ vật. Hắn cầm lên một cái chén có hoa văn dã thú, chỉ nhìn thoáng qua liền nhét vào túi, lắc đầu nói: “Giả đó! Giả đó!”
“Vì sao?” Một con ếch yêu nho nhỏ nắm lấy ống quần của hắn, liên tiếp hỏi.
“Xuy, chén ngọc Thú Diện Văn Tước thật sự sẽ có lỗ hổng, ngươi xem cái này không có lỗ hổng. Thế giới này không có khả năng tồn tại thứ gì hoàn mỹ không tỳ vết, cho nên cái này tuyệt không phải chén ngọc Thú Diện Văn Tước!”
Ếch yêu nghe vậy, không phục nói, “Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Thứ hoàn mỹ không tỳ vết trên đời này nhất định tồn tại, Ma Tôn đại nhân của chúng ta thượng thiên nhập địa phi thường hoàn mỹ…” Cảnh Thiên vừa nghe lời này, nhìn ếch yêu nhãn thần mười phần kiên định nhiệt hỏa, lòng nghĩ, cái này… quen a ~
“Đại sư huynh tất cả đều tốt… Đại sư huynh tất cả đều hoàn mỹ… Đại sư huynh làm việc gì cũng đúng… Nếu như đại sư huynh làm sai, thỉnh xem lại điều một…” Lời nói của Thường Dận lại quanh quẩn bên tai Cảnh Thiên. Cảnh Thiên thầm nghĩ, ngươi đừng nói nữa, Đậu Phụ Trắng tựa hồ thật sự hoàn mỹ, tính tình tốt võ công cao dáng dấp anh tuấn địa vị tôn quý… Thế nào những thứ tốt đẹp trên đời đều bị hắn chiếm hết cả thế này???
Nhưng mà hắn nghĩ lại cũng thấy cao hứng, Từ thủ hạ ngươi lợi hại cũng vẫn là thủ hạ của Cảnh Thiên ta! Ha ha, cho nên mới nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, võ công cao tới đâu cũng vô dụng.
“Phải rồi, đã lâu không gặp Thường Dận, không biết tiểu tử này hiện ở nơi nào, thành ra cái dạng gì rồi?” Cảnh Thiên ngực nhắc vài câu, tay lại tiện thể cầm lên một đôi ngọc Song Long Thủ Hoàng xanh rờn, vui vẻ nói, “Cái này xác thực là thật, là bảo bối nha, ngươi xem ôn nhuận thế này, hàng thượng đẳng cao cấp a… Ai nha nha, mặt cứng như kim ngân, men xanh như thủy tạ, men trắng như kỳ bàn, thanh từ huân lô… Bảo bối a tuyệt đối là bảo bối a! Ngươi tìm từ đâu được thứ đồ cổ thế này? Nhìn ngươi cũng không phải cấp bậc gì lợi hại, thế nào có thể thần không biết quỷ không hay xuất nhập nhân gian, trộm về được mấy thứ này?”
Ếch yêu cả tiếng nói: “Cái gì trộm chứ? Đây tất cả đều từ Minh Thủy Hà lấy ra đó…”
Cảnh Thiên nghe xong hứng thú nổi lên, “Minh Thủy Hà là sông nào? Bên trong cư nhiên lại có bảo bối tốt như vậy, ngươi mau dẫn ta đến đó!” Ếch yêu do dự nửa ngày mới nói: “Đó là nơi kết giới của Ma giới chúng ta, không có thủ dụ của Ma Tôn, chúng ta tuyệt không dám đến đó. Ta khi còn là nòng nọc là sống ở đó, cho nên thuận tiện lấy ra mấy thứ này…”
“Ngươi không đi, ta tự