Lời tác giả: Chương này có H, chú ý, Lâu Khanh H!!!! Hỡi các đồng học yêu CP khiết phích, thỉnh sớm tránh đi, trực tiếp nhảy qua chương này.
“Ngươi không hiểu sao? Kỳ thực tu luyện nội gia công lực, vô luận là Thần, Ma, Đạo giới đều nhắc đến “hợp thể song tu”. Ma Tôn chúng ta dương nguyên vượng thịnh, trăm nghìn năm qua chân khí tràn đầy trong cơ thể, nếu không tìm được nơi phát tiết, sợ rằng sớm muộn gì gân cốt cũng bạo liệt mà chết. Cho nên, hắn cần một vị dẫn đạo chi thần.” Mị Cơ thấy Cảnh Thiên vẻ mặt mê man, lại che miệng cười duyên, “Một người… có thể giúp hắn xuất ra một thân ma lực thiên địa chí cao vô thượng… Rất đúng lúc, người bên cạnh ngươi kia, cơ duyên xảo hợp trở thành của Ma Tôn Trùng Lâu …”
Cảnh Thiên sắc mặt đại biến, giậm chân giận dữ, “Ngươi – ngươi ăn nói thối lắm! Phi phi, thối lắm thối lắm! Lão tử không tin, Đậu Phụ Trắng là ai? Y là Thục Sơn chưởng môn đệ tử, hành sự trước sau đoan chính phương lương. Y cùng tên điểu nhân kia cho đến bây giờ nước giếng không phạm nước sông, hai người đại nam nhân sao có thể có loại quan hệ không rõ ràng này!”
Mị Cơ lộ ra một tia trào phúng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi là không nguyện ý tin, hay là không dám tin? Nếu ngươi hoài nghi, không ngại theo ta vào mật thất của Ma Tôn xem…”
“Vì sao ta phải tin ngươi, có chuyện gì ta có thể tự đi hỏi Đậu Phụ Trắng!” Cảnh Thiên cười lạnh, “Nữ nhân tóc thì dài mà kiến thức thì ngắn, ngươi là người trong Ma giới, lại ở chỗ này bịa đặt sinh sự lung tung, không sợ Ma Tôn của các ngươi đánh nát cái mặt đẹp này hả?”
“Cảnh công tử, uổng ngươi là đại hiệp, lẽ nào đi xem mật thất của Ma Tôn Trùng Lâu cũng làm ngươi sợ chết khiếp?”
“Lão tử không sợ trời không sợ đất, ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng, vì sao ta phải nghe ngươi nói?”
Mị Cơ hé miệng cười thản nhiên, “Nếu đã không tin tiện thiếp, Cảnh công tử thỉnh tự nhiên.” Nói xong nàng quay người, nhẹ nhàng rời đi. Cảnh Thiên nhìn theo bóng lưng đẫy đà đẹp đẽ, ngây người một lát, sau đó mũi hừ một tiếng, nghênh ngang đi theo.
Trong rừng rậm, hắn nguyên bản vẫn ngâm một khúc hát Du Châu, nhưng mà, cước bộ của hắn càng ngày càng trầm trọng, cuối cùng cũng dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn lên Ma cung ám dạ, không sao, không trăng, không gió, không khí trầm mặc phảng phất ẩn chứa bí ẩn thật lớn, chờ đợi chính hắn mở ra.
Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ, mật đạo Ma cung trước mắt, chỉ cần hắn đưa tay đẩy nhẹ, mọi nỗi băn khoăn khúc mắc vốn không thể nào giải thích liền sẽ minh bạch hoàn toàn.
Hắn hiện tại, đang đứng trước cánh cửa bí cung đóng chặt, do dự một lúc lâu, có nên bước vào hay không?
Hắn vừa nhấc chân một bước mà ma xui quỷ khiến thế nào đã thẳng tới hậu điện, hắn thấy giữa hậu điện vắng vẻ có một tòa cự thạch tế đài. Mà yêu cơ tuyệt diễm kia đang thành thạo phủi đi bụi xanh rêu lục trên đó, một phiến cửa đá hiện ra.
“Cảnh đại hiệp, đây là mật thất luyện công của Ma Tôn Trùng Lâu, vào đi, vào bên trong rồi ngươi sẽ biết tất cả.” Mị Cơ xoay người, cười đến kiều diễm không gì sánh được, giọng nói nhu mì mang theo vài tia ác độc, “Ngươi nói ngươi căn bản không tin bất cứ thứ gì ta nói, vậy… vì sao còn đi theo, thẳng một đường tới hậu điện? Khi biết ta phát giác hành tung của ngươi, vì sao ngươi đỏ mặt?”
Cảnh Thiên cả giận nói, “Ai đỏ mặt?”
Mị Cơ cười khanh khách, ngón tay thon dài khẽ đẩy Cảnh Thiên một cái, “Làm sao vậy, tiểu huynh đệ, tức giận rồi?”
Vì vậy Cảnh Thiên một đường hùng hổ xông vào mật thất, tiến nhập thế giới thần bí đáng sợ này.
Thạch thất rất lớn, một thứ âm khí quẩn quanh phủ lấy toàn thân Cảnh Thiên.
Hắn phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, bốn phía đều là những tấm Thanh Đồng thủy kính rất lớn, soi được cả mấy người, bên rìa kính điêu khắc những ký hiệu cổ quái thần bí. Mấy Thanh Đồng dài xếp dựng quanh thạch bích, sáng lên thứ màu lục ghê rợn, tình hình y hệt địa ngục âm u trong truyền thuyết, toàn bộ là âm trầm khủng bố.
“Làm sao vậy? Ngươi sợ? Kỳ thực cũng không có gì, bất quá chỉ là vài tấm gương mà thôi. Ma Tôn Trùng Lâu cô tịch cả ngàn năm, mỗi ngày chỉ có thể cùng cái bóng trong gương luận võ. Sinh mệnh vĩnh hằng đối với hắn mà nói, là một loại dằn vặt vô tận, ma lực khoáng cổ tuyệt kim đối với hắn mà nói, chính là tịch mịch cao xử bất thắng hàn [Ở trên cao không chịu nổi cái lạnh]. Ngày đó tại Nam Thiên Môn, Phi Bồng tướng quân có thể một lần tìm về nhiệt tình của hắn, thế nhưng, Phi Bồng tướng quân hiện tại cũng không biết lưu lạc phương nào…” Mị Cơ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Cảnh Thiên lóe lên vài tia xảo trá, “Cho nên, hắn muốn tìm về một kẻ thay thế Phi Bồng tướng quân, kéo người đó cùng trầm luân, cùng hắn vượt qua thời gian tịch mịch. Mà Từ Trường Khanh, vừa khéo là con mồi tốt nhất trong mắt Ma Tôn Trùng Lâu.”
Mị Cơ thủ tiết ấn quyết, mặc niệm chú ngữ, đầu ngón tay tinh tế lóe lên vài tia sáng óng ánh. Tia sáng này như độc xà linh hoạt chui vào vào Thanh Đồng thủy kính, nháy mắt tiêu thất tại bề mặt trơn tuột.
Bề mặt tấm kính vốn là trầm mặc lạnh lẽo, sau khi bị tia sáng xanh tập kích, đột nhiên tỏa ra một làn sương mỏng, hơn nữa sắc xanh càng ngày càng đậm, tràn ra toàn bộ tấm kính.
Cảnh Thiên giật mình, hắn ngơ ngác nhìn sự biến đổi của cổ kính thần bí, không dám tin vào toàn bộ biến hóa này.
Hắn thấy.
Hắn thấy, nơi nào đó có tiếng suối róc rách chảy, suối trườn đến từ sâu trong rừng rậm mơ hồ…
Hắn thấy, trên