Cảnh Thiên trợn to con mắt, bán tín bán nghi nhìn Từ Trường Khanh: “Huynh xác định? Có nhầm hay không? Ngũ Hành Tôn Giả là thượng cổ chi thần chuyển thế, sao có thể xuất hiện tại Ma giới, pha trộn một chỗ với ma vật chứ?”
Từ Trường Khanh lần này lộ ra một tia tiếu ý khó có được, nhìn Cảnh Thiên không nói lời nào.
“Cũng phải a…” Cảnh Thiên sờ sờ mũi, tự giễu: “Ta không phải cũng đang ở trong Ma giới sao? Được rồi! Vậy huynh có xác định được phương vị của Ngũ Hành chi Mộc hay không?”
“Ta vừa đến Ma giới đã cảm nhận được, chỉ là cảm ứng này quá yếu ớt, Động Thanh Kính gần như không có biểu hiện gì. Mấy ngày gần đây, loại cảm ứng này càng ngày càng mãnh liệt, vừa rồi ta kiểm tra Động Thanh Kính, phát hiện la bàn xoay bất định. Điều này cho thấy…”
“Cho thấy cái gì?”
“Cho thấy linh lực đối phương yếu vô cùng, còn yếu hơn huynh nhiều lắm!”
“Đậu Phụ Trắng! Ý huynh là ta không dùng được chứ gì?” Cảnh Thiên uể oải.
“Cảnh huynh đệ, Trường Khanh không phải có ý tứ này, ta chỉ nói…”
Cảnh Thiên phất tay: “Không cần giải thích, cân lượng ta bao nhiêu ta tự rõ. Được rồi, vậy cho huynh thêm hai ngày đi tìm Ngũ Hành chi Mộc của huynh, tìm không được chúng ta dọn hành lý trở về. Chuyện này không cần thương lượng nữa!”
Đêm trăng.
Từ Trường Khanh bước đi giữa rừng cây trong Ma giới, nghĩ đến thái độ thúc giục vội vàng của Cảnh Thiên, lòng mơ hồ nghĩ – Cảnh huynh đệ có tâm sự! Tâm sự rất nặng!
Thế nhưng Cảnh Thiên không muốn nói, Từ Trường Khanh cũng không tiện hỏi, mỗi người trong lòng cũng sẽ có bí mật, Cảnh Thiên có, Từ Trường Khanh cũng không ngoại lệ.
Bí mật trong lòng này, là lãnh địa vĩnh viễn không thể chạm vào.
Bí mật.
Giống như mạch nước ngầm dưới băng sơn cứng cáp.
Một khi đã vạch trần, trời có thể sụp xuống, đất có thể lật nhào, nhân tính bị phá hủy, lương tri cũng mất đi…
Ngay lúc này, kim của Động Thanh Kính trong tay Từ Trường Khanh bắt đầu kịch liệt chuyển động.
“Người nào? Ra mau!”
Nhưng mà, đáp lại chỉ là một mảnh vắng vẻ, gió mát thổi lá nhè nhẹ bay.
Từ Trường Khanh chợt căng thẳng, rút kiếm ra khỏi vỏ nhảy vào trong rừng, đuổi theo luồng linh khí yếu ớt kia. Thân hình y phiêu dật giống như làn khói, nhẹ nhàng nhảy lên ngọn cây, lướt qua đám lá xanh, bạch y thoáng chốc biến mất trong màn đêm mờ mịt.
“Meo meo… mỹ nhân… meo meo… mỹ nhân a mỹ nhân…”
Giữa rừng rậm hắc ám, một con bạch miêu béo tròn lắc lư xuất hiện dưới ánh trăng, đôi mắt đen lúng liếng toát ra vẻ buồn nản cùng thất ý không gì so sánh được: “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề! [Vạt áo xanh làm nặng lòng ta, một ngày không gặp như cách ba tháng – Mèo cũng biết đọc và chế thơ =)))] Vì sao mỗi lần ta muốn thấy ngươi, ngươi lại bỏ ta đi…” Một đôi miêu trảo mập mạp đưa lên che mặt oán than, “Thở dài sẽ sinh ra nước mắt! Nước mắt ta mong nhớ ngươi ngày đêm trộn với cơm ăn, không biết cuộc sống hằng ngày có bao nhiêu gian nan khổ sở… Vì ai làm mèo tiều tụy…”
“Đốc đốc đốc” vài tiếng nhỏ vang lên, một cọc gỗ nhảy ra ngay trước mặt bàn miêu, ngữ điệu non nớt tràn ngập đồng tình cùng thương hại.
“Tiểu Phỉ, ngươi thật đáng thương a ~ Người ta căn bản không thèm nhìn ngươi! Ngươi chỉ là một kẻ theo đuôi!”
“Đó là vì y không thấy miêu dạng của ta anh tuấn tiêu sái đến bao nhiêu! Chờ ta tu luyện thành hình người, y nhìn thấy nhân dạng của ta nhất định tâm ý thay đổi, chủ động yêu thương nhung nhớ ta không chừng…”
“Ha ha ha…” Cọc gỗ lăn ra cười một trận, “Ngươi lại mộng tưởng hão huyền rồi, mỹ nhân căn bản không để ý đến ngươi, trong lòng hắn chỉ