“Là giả! Là giả!” Cảnh Thiên cười lạnh, không chút chần chừ, “Yêu nữ Ma giới các ngươi có nhiều cách mê hoặc nhân tâm, tạo ra huyễn tưởng vốn không phải chuyện gì kỳ lạ.”
“Vì sao ta phải tạo cho ngươi ảo giác đó? Cảnh Thiên, ngươi đừng lừa mình dối người nữa, chỉ bằng một chút ma công mà ta có thể lừa gạt được ngươi? Cứ cho ta có thể tạo ra ảo ảnh của Ma Tôn Trùng Lâu, vậy còn Từ Trường Khanh thì sao? Ngươi quen thuộc hắn như vậy, nếu là ảo ảnh, lẽ nào ngươi không nhìn ra?”
“Không sai, người kia căn bản không phải là Từ Trường Khanh. Ta chưa từng gặp qua Đậu Phụ Trắng như vậy.” Cảnh Thiên hai mắt đỏ au, vung tay đẩy Mị Cơ ra, lớn tiếng quát, “Không có! Chưa từng có!”
“Mặc kệ ngày hôm nay ngươi có tin Mị Cơ ta hay không, ta đều phải nhắc nhở ngươi một việc: Nhanh chóng cùng Từ Trường Khanh ly khai Ma giới, ly khai Trùng Lâu, càng xa càng tốt. Hắn sớm muộn gì cũng gây bất lợi cho các ngươi!”
“Ngươi nói bậy gì chứ, Trùng Lâu là ai? Hắn là Ma giới chí tôn, ngay cả nhân gian cũng không thèm quấy nhiễu, huống chi hai nhân vật nho nhỏ chúng ta, hắn căn bản không để vào mắt, sao có thể gây bất lợi cho chúng ta?”
“Ngươi tin tưởng ta, đây tuyệt đối không phải chuyện đùa.” Mị Cơ tiến lên một bước kéo Cảnh Thiên lại, trên mặt một mảnh lo lắng, “Từ Trường Khanh từ nhỏ đã luyện qua thuần dương nội lực, trên người hắn có Chu Thiên chân khí chí tịnh chí thuần trong thiên địa, Ma Tôn nếu lại cùng hắn hợp thể, sẽ chậm rãi hút hết toàn bộ nội lực của hắn. Hơn nữa, Ma Tôn đã cảm thụ được một đêm kia đem lại cho hắn cảm giác tuyệt diệu vô thượng. Nếu hắn gặp phải “Thiên Nhân Ngũ Suy” tại “Ngũ Lôi chi kỳ” nguyên thần ắt sẽ câu diệt, thế nhưng trải qua đêm đó, hắn trái lại ma lực tăng lên vô cùng, như vậy có thể thấy Từ Trường Khanh chính là ma dẫn phù hợp nhất. Ma giới chúng ta có truyền thuyết, ma vật một khi tìm được ma dẫn liền có thể dẫn phát tiềm năng mạnh nhất trong cơ thể…”
“Trùng Lâu không có quan hệ gì với Từ Trường Khanh, mà Đậu Phụ Trắng cũng không có ý nghĩa gì với Trùng Lâu…” Cảnh Thiên phản bác, “Hai người họ mỗi lần gặp nhau đều trừng mắt cãi vã…”
Mị Cơ rơi vào đường cùng, đành phải giải thích: “Đó là bởi vì – Đêm đó, Trùng Lâu cùng Từ Trường Khanh đều tiến nhập cảnh giới Phá Toái Hư Không, chính bản thân bọn họ cũng không biết rõ chân tướng. Đó là một không gian thần bí, hư không, khiến người ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dùng bản năng để nhận thức. Ma Tôn không biết người đêm đó rốt cuộc là ai, hắn chỉ giữ lại được trâm cài tóc của người kia.” Mị Cơ dừng một chút, bất đắc dĩ thở dài, “Ta không ngại nói cho ngươi, Ma Tôn đã từng phái Khê Phong đi khắp nơi tìm chủ nhân của ngọc trâm này… Hắn muốn tìm Từ Trường Khanh, tiếp tục đề thăng ma công.”
Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ tới, tại nơi vĩnh tịch tối tăm kia, Đậu Phụ Trắng tỉnh lại đã từng thần sắc hoảng loạn lục lọi tìm trâm cài tóc trên mặt đất.
Y đương nhiên không tìm thấy… Bởi vì trâm cài đó hiện đang ở trong tay Trùng Lâu.
Ngay lúc này, trong đầu Cảnh Thiên hiện lên một việc, chính là tại hồ nước ở chân núi Phi Phượng, thấy Trùng Lâu cầm thanh ngọc trâm đờ người ra, chính là ngọc trâm mà con bàn miêu [mèo béo] kia càm trong miệng, cho nên hắn không chút chần chừ hướng Trùng Lâu đòi lại. Càng nghĩ hắn càng rối loạn! Rối loạn! Triệt để rối loạn!
Ngọc trâm trong miệng bàn miêu chính là ngọc trâm thứ hai của Từ Trường Khanh sớm bị y đánh rơi tại hồ nước. Còn ngọc trâm mình nhìn thấy trên tay Trùng Lâu mới là ngọc trâm thứ nhất. Khi đó hắn khí thế hùng hổ tiến lên đòi lại ngọc trâm.
“Cây trâm! Cây trâm cài tóc trong tay ngươi, đưa cho ta!”
“Đây là đồ của ngươi?”
“Không của ta chẳng lẽ của ngươi?”
“Đây là Ma giới ấn ký, sau này nếu ngươi gặp nạn, cứ thôi động chú ngữ, ta sẽ cảm ứng được mà lập tức đến tiếp ứng ngươi.”
Trong đầu Cảnh Thiên quanh quẩn vài câu đối thoại, chớp mắt ầm ầm một mảnh – hắn không cách nào tỉnh táo lại nữa, hiện tại máu toàn thân hắn đã dồn hết lên đỉnh đầu, ngay cả da đầu cũng xung huyết rồi.
Mụ nội nó! Ngươi là có ý gì? Ta phỉ phỉ phỉ! Tên lãnh huyết quái vật ngươi đã cho ta là… trách không được, trách không được. Ta còn tưởng rằng ngươi nhớ tình nghĩa cũ với Phi Bồng tướng quân nên mới muốn làm hộ thân bảo tiêu cho ta, nguyên lai…” Cảnh Thiên mạnh mẽ giựt tóc mình, cả đầu đau nhức đến nhe răng trợn mắt.
Hắn ôm đầu không ngừng đi lại trong mật thất, miệng lải nhải liên tục: “Đều không phải nằm mơ! Đều không phải nằm mơ! Làm sao đây? Vạn nhất Ngưu Ma Vương biết được sự tình, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đậu Phụ Trắng, nói không chừng còn tiếp tục kéo Đậu Phụ Trắng làm mấy chuyện hợp thể song tu…”
Hắn đột nhiên nhớ lại giấc mơ tại Địch Trần sơn trang: Trong mộng gương mặt Từ Trường Khanh lạnh toát, tức giận đâm chết Trùng Lâu… Giết chết Trùng Lâu xong y lại quay ra phía mình cười to… nương theo tiếng cười điên cuồng ấy, một tia máu trườn ra nơi viền mắt, khóe miệng, ngũ quan liên tục xuất huyết… Đạo bào tử sắc áp xuống thật nặng trên thân Từ Trường Khanh, y dung sắc ảm đạm nằm trong quan tài đá… Một khắc sau, thân thể y hóa thành tro tàn, toàn bộ tiêu tán trong không khí…
“Không đâu, không đâu… những cái này… đều là mơ, tuyệt không có khả năng phát sinh!” Cảnh Thiên kêu to một tiếng, cụt hứng ngồi bệt xuống đất, ôm đầu không nói.
Mị Cơ nhìn Cảnh Thiên hoang mang lo sợ, ra vẻ ôn nhu khuyên giải: “Hiện tại biện pháp duy nhất chính là ly khai Ma Tôn Trùng Lâu, không nên cùng hắn có bất cứ qua lại nào nữa. Bằng không… Từ Trường Khanh chắc chắn