Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Giấu đầu hở đuôi


trước sau

“Là giả! Là giả!” Cảnh Thiên cười lạnh, không chút chần chừ, “Yêu nữ Ma giới các ngươi có nhiều cách mê hoặc nhân tâm, tạo ra huyễn tưởng vốn không phải chuyện gì kỳ lạ.”

“Vì sao ta phải tạo cho ngươi ảo giác đó? Cảnh Thiên, ngươi đừng lừa mình dối người nữa, chỉ bằng một chút ma công mà ta có thể lừa gạt được ngươi? Cứ cho ta có thể tạo ra ảo ảnh của Ma Tôn Trùng Lâu, vậy còn Từ Trường Khanh thì sao? Ngươi quen thuộc hắn như vậy, nếu là ảo ảnh, lẽ nào ngươi không nhìn ra?”

“Không sai, người kia căn bản không phải là Từ Trường Khanh. Ta chưa từng gặp qua Đậu Phụ Trắng như vậy.” Cảnh Thiên hai mắt đỏ au, vung tay đẩy Mị Cơ ra, lớn tiếng quát, “Không có! Chưa từng có!”

“Mặc kệ ngày hôm nay ngươi có tin Mị Cơ ta hay không, ta đều phải nhắc nhở ngươi một việc: Nhanh chóng cùng Từ Trường Khanh ly khai Ma giới, ly khai Trùng Lâu, càng xa càng tốt. Hắn sớm muộn gì cũng gây bất lợi cho các ngươi!”

“Ngươi nói bậy gì chứ, Trùng Lâu là ai? Hắn là Ma giới chí tôn, ngay cả nhân gian cũng không thèm quấy nhiễu, huống chi hai nhân vật nho nhỏ chúng ta, hắn căn bản không để vào mắt, sao có thể gây bất lợi cho chúng ta?”

“Ngươi tin tưởng ta, đây tuyệt đối không phải chuyện đùa.” Mị Cơ tiến lên một bước kéo Cảnh Thiên lại, trên mặt một mảnh lo lắng, “Từ Trường Khanh từ nhỏ đã luyện qua thuần dương nội lực, trên người hắn có Chu Thiên chân khí chí tịnh chí thuần trong thiên địa, Ma Tôn nếu lại cùng hắn hợp thể, sẽ chậm rãi hút hết toàn bộ nội lực của hắn. Hơn nữa, Ma Tôn đã cảm thụ được một đêm kia đem lại cho hắn cảm giác tuyệt diệu vô thượng. Nếu hắn gặp phải “Thiên Nhân Ngũ Suy” tại “Ngũ Lôi chi kỳ” nguyên thần ắt sẽ câu diệt, thế nhưng trải qua đêm đó, hắn trái lại ma lực tăng lên vô cùng, như vậy có thể thấy Từ Trường Khanh chính là ma dẫn phù hợp nhất. Ma giới chúng ta có truyền thuyết, ma vật một khi tìm được ma dẫn liền có thể dẫn phát tiềm năng mạnh nhất trong cơ thể…”

“Trùng Lâu không có quan hệ gì với Từ Trường Khanh, mà Đậu Phụ Trắng cũng không có ý nghĩa gì với Trùng Lâu…” Cảnh Thiên phản bác, “Hai người họ mỗi lần gặp nhau đều trừng mắt cãi vã…”

Mị Cơ rơi vào đường cùng, đành phải giải thích: “Đó là bởi vì – Đêm đó, Trùng Lâu cùng Từ Trường Khanh đều tiến nhập cảnh giới Phá Toái Hư Không, chính bản thân bọn họ cũng không biết rõ chân tướng. Đó là một không gian thần bí, hư không, khiến người ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dùng bản năng để nhận thức. Ma Tôn không biết người đêm đó rốt cuộc là ai, hắn chỉ giữ lại được trâm cài tóc của người kia.” Mị Cơ dừng một chút, bất đắc dĩ thở dài, “Ta không ngại nói cho ngươi, Ma Tôn đã từng phái Khê Phong đi khắp nơi tìm chủ nhân của ngọc trâm này… Hắn muốn tìm Từ Trường Khanh, tiếp tục đề thăng ma công.”

Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ tới, tại nơi vĩnh tịch tối tăm kia, Đậu Phụ Trắng tỉnh lại đã từng thần sắc hoảng loạn lục lọi tìm trâm cài tóc trên mặt đất.

Y đương nhiên không tìm thấy… Bởi vì trâm cài đó hiện đang ở trong tay Trùng Lâu.

Ngay lúc này, trong đầu Cảnh Thiên hiện lên một việc, chính là tại hồ nước ở chân núi Phi Phượng, thấy Trùng Lâu cầm thanh ngọc trâm đờ người ra, chính là ngọc trâm mà con bàn miêu [mèo béo] kia càm trong miệng, cho nên hắn không chút chần chừ hướng Trùng Lâu đòi lại. Càng nghĩ hắn càng rối loạn! Rối loạn! Triệt để rối loạn!

Ngọc trâm trong miệng bàn miêu chính là ngọc trâm thứ hai của Từ Trường Khanh sớm bị y đánh rơi tại hồ nước. Còn ngọc trâm mình nhìn thấy trên tay Trùng Lâu mới là ngọc trâm thứ nhất. Khi đó hắn khí thế hùng hổ tiến lên đòi lại ngọc trâm.

“Cây trâm! Cây trâm cài tóc trong tay ngươi, đưa cho ta!”

“Đây là đồ của ngươi?”

“Không của ta chẳng lẽ của ngươi?”

“Đây là Ma giới ấn ký, sau này nếu ngươi gặp nạn, cứ thôi động chú ngữ, ta sẽ cảm ứng được mà lập tức đến tiếp ứng ngươi.”

Trong đầu Cảnh Thiên quanh quẩn vài câu đối thoại, chớp mắt ầm ầm một mảnh – hắn không cách nào tỉnh táo lại nữa, hiện tại máu toàn thân hắn đã dồn hết lên đỉnh đầu, ngay cả da đầu cũng xung huyết rồi.

Mụ nội nó! Ngươi là có ý gì? Ta phỉ phỉ phỉ! Tên lãnh huyết quái vật ngươi đã cho ta là… trách không được, trách không được. Ta còn tưởng rằng ngươi nhớ tình nghĩa cũ với Phi Bồng tướng quân nên mới muốn làm hộ thân bảo tiêu cho ta, nguyên lai…” Cảnh Thiên mạnh mẽ giựt tóc mình, cả đầu đau nhức đến nhe răng trợn mắt.

Hắn ôm đầu không ngừng đi lại trong mật thất, miệng lải nhải liên tục: “Đều không phải nằm mơ! Đều không phải nằm mơ! Làm sao đây? Vạn nhất Ngưu Ma Vương biết được sự tình, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đậu Phụ Trắng, nói không chừng còn tiếp tục kéo Đậu Phụ Trắng làm mấy chuyện hợp thể song tu…”

Hắn đột nhiên nhớ lại giấc mơ tại Địch Trần sơn trang: Trong mộng gương mặt Từ Trường Khanh lạnh toát, tức giận đâm chết Trùng Lâu… Giết chết Trùng Lâu xong y lại quay ra phía mình cười to… nương theo tiếng cười điên cuồng ấy, một tia máu trườn ra nơi viền mắt, khóe miệng, ngũ quan liên tục xuất huyết… Đạo bào tử sắc áp xuống thật nặng trên thân Từ Trường Khanh, y dung sắc ảm đạm nằm trong quan tài đá… Một khắc sau, thân thể y hóa thành tro tàn, toàn bộ tiêu tán trong không khí…

“Không đâu, không đâu… những cái này… đều là mơ, tuyệt không có khả năng phát sinh!” Cảnh Thiên kêu to một tiếng, cụt hứng ngồi bệt xuống đất, ôm đầu không nói.

Mị Cơ nhìn Cảnh Thiên hoang mang lo sợ, ra vẻ ôn nhu khuyên giải: “Hiện tại biện pháp duy nhất chính là ly khai Ma Tôn Trùng Lâu, không nên cùng hắn có bất cứ qua lại nào nữa. Bằng không… Từ Trường Khanh chắc chắn

gặp nguy hiểm…”

“Gặp nguy hiểm chính là ta! Không phải Đậu Phụ Trắng!” Trong lòng Cảnh Thiên kêu lên một tiếng, nhưng một giây đồng hồ sau, hai mắt hắn mở to nhìn thẳng Mị Cơ: “Đúng vậy, là ta, không phải Đậu Phụ Trắng, là ta là ta…” Cảnh Thiên nhất thời tỉnh ngộ, “Đúng vậy, Ngưu Ma Vương cho rằng người đêm đó là ta, hắn khẳng định sẽ không đi quấy rầy Đậu Phụ Trắng! Chuyện này, chỉ cần ta không nói ra ngoài, trời biết đất biết không ai biết, ngoại trừ…”

Đôi đồng từ đen sẫm của hắn bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mị Cơ, mâu trung chớp động vài tia u quang khó phân biệt. Mị Cơ dưới ngọn đèn xanh lơ, bị nhãn thần của Cảnh Thiên nhìn cho hoang mang khó chịu, dường như chỉ tùy thời mà phát tác cuồng tính.

“Cảnh… công tử, ngươi có ý gì?”

Cảnh Thiên vẫn nhìn Mị Cơ, một lúc lâu sau mới nhe răng ra cười:

Tiếu dung của hắn rất lạ, mang theo vài phần âm trầm, rét mướt.

“Ngươi cười cái gì?” Mị Cơ kinh nghi bất an.

“Ta đang suy nghĩ, mục đích của ngươi là cái gì, vì sao muốn nói cho ta mấy thứ này?”

“Vì chính ta!”

Mị Cơ cũng không giấu diếm, trực tiếp đi vào vấn đề: “Người không vì mình trời tru đất diệt, ta thích Ma Tôn Trùng Lâu, muốn hắn vĩnh viễn ở lại Ma giới bên người ta, chỉ cần Ma Tôn không thể tìm được ma dẫn kia, ta vẫn còn hi vọng. Cho nên, ta không phải vì các ngươi, ta vì chính ta!”

“Ngươi thích Ngưu Ma Vương?”

“Ngươi nói Ma Tôn?” Mị Cơ hơi nghiêng đầu bật cười, dung nhan yêu mị mang theo vài phần nghiền ngẫm, “Không thể sao? Hắn khổng võ hữu lực, thượng thiên nhập địa đệ nhất nhân, ai có thể ngăn cản được mị lực của nam nhân này? Bao gồm cả Đậu Phụ Trắng của ngươi! Đừng xem hắn là người thanh tu, không chừng nửa đêm hồn mộng quay về, Từ Trường Khanh cũng sẽ có lúc hồi tưởng lại loại cảm giác đau nhức, khoái lạc, tiêu hồn này…”

“Ngươi nói thêm câu nữa thử xem!”

“Xì!” Mị Cơ quan sát Cảnh Thiên, che miệng cười duyên, “Ngươi ghen sao? Nguyên lai ngươi cũng thích Từ Trường Khanh… Cũng phải, tận mắt chứng kiến người mình tâm ái cùng nam nhân khác trên giường, tâm tình nhất định không dễ chịu. Kỳ thực, chuyện này Trùng Lâu đã làm rồi, ngươi cũng có thể thử xem, loại tư vị này đảm bảo ngươi cả đời không quên. Được rồi, ngươi vẫn còn non lắm, trách không được không hiểu chuyện sàng đệ phong tình… Thành thật mà nói, ta thấy dáng dấp Đậu Phụ Trắng của ngươi, đừng nói là nam nhân bình thường, ngay cả ta một nữ nhân cũng nhịn không được…”

“Câm miệng! Nếu không câm miệng, đừng trách ta động thủ đánh nữ nhân!”

“Ngươi đánh được ta, thế nhưng ngươi đánh được Trùng Lâu sao? Nếu ngươi còn không bảo vệ được Đậu Phụ Trắng của ngươi, chỉ sợ sớm muộn gì Trùng Lâu cũng mang hắn vắt ra thành bã đậu. Trùng Lâu đã có thể làm lần đầu, thì cũng làm được lần thứ hai, thứ ba…” Ngừng một lát, Mị Cơ lại ra vẻ ưu tâm lo lắng: “Sợ rằng không có lần thứ hai đâu! Ngươi ngẫm lại xem, Từ Trường Khanh là Thục Sơn chưởng môn đệ tử, võ công không kém, hơn nữa tính cách lại cứng cỏi, nếu như còn bị lăng nhục lần nữa, y nhất định sẽ giết Trùng Lâu. Nếu y giết không được Trùng Lâu, khẳng định vô cùng mất mặt, ai nha… ngươi nói hắn có thể hay không kề kiếm lên cổ… phi phi, ta thật là miệng quạ đen!”

Vì vậy, Mị Cơ tại thời khắc nói ra lời lạnh lẽo ác độc ấy, Cảnh Thiên đã chạy trối chết.

Ma cung hậu điện.

“Đậu Phụ Trắng, chúng ta đi, lập tức rời khỏi Ma giới này, thừa dịp Ngưu Ma Vương không ở đây, một khắc cũng không thể lưu lại.”

“Cảnh huynh đệ, rốt cuộc là nguyên nhân gì lại cần ly khai vội vã như vậy? Trước đây cố ý muốn lưu lại Ma cung là huynh, hiện tại muốn ly khai Ma giới cũng là huynh!”

“Phải, trước đây là ta muốn huynh ở lại Ma giới theo ta, hiện tại, ta muốn huynh trở lại Nhân giới theo ta, có vấn đề gì sao? Từ thủ hạ?”

Từ Trường Khanh bất đắc dĩ nói, “Được rồi, huynh đi trước đi, ba ngày sau ta tới tìm huynh!”

“Trùng Lâu kia có gì tốt chứ, sao huynh một mực đòi ở lại?”

Từ Trường Khanh nghe vậy sửng sốt, “Huynh nói cái gì?” Vẻ mặt y mờ mịt, nhíu mày nhìn Cảnh Thiên: “Cảnh huynh đệ, những gì huynh nói Trường Khanh hoàn toàn không hiểu!”

“Nghe không hiểu cũng không sao!” Cảnh Thiên luống cuống tay chân thu thập lại hành lý, vội vội vàng vàng kéo Từ Trường Khanh ra khỏi cửa, “Ta vừa nghe được một tin tức, tin tức bí mật tuyệt đối chân thực, Ngưu Ma Vương đã từng thích một đạo cô Thục Sơn vô cùng xinh đẹp, hắn đuổi theo đạo cô đó chạy hơn phân nửa quả núi, thế nhưng người ta vẫn không thèm nhìn hắn. Vì vậy, Ngưu Ma Vương thất tình, liền đem lửa giận này phát tiết lên người đệ tử Thục Sơn các huynh… Hắn từng thề, thấy một đệ tử Thục Sơn sẽ giết một đệ tử Thục Sơn, huynh xem không phải hai người lần nào gặp mặt cũng đả đả sát sát sao? Vì sao? Bởi vì hắn ghét đạo sĩ các huynh! Đi nhanh đi! Đừng chậm trễ. Nội thương của ta cũng không còn đáng ngại gì nữa rồi!”

“Thế nhưng, Cảnh huynh đệ!” Từ Trường Khanh chăm chú nhìn Cảnh Thiên, gằn từng chữ, “Thục Sơn chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử!”

“A… ta nhớ nhầm rồi, có người nói nữ nhân đó là nương tử của một trong các trưởng lão Thục Sơn!”

“Thế nhưng, bốn vị trưởng lão Thục Sơn cùng Thanh Vy chưởng môn đều không có lấy vợ?”

“Hả… Đây thực ra là sự tình rất lâu rất lâu rồi, khi đó Thanh Vy cũng không biết ở nơi nào. Được rồi, không cần dong dài nữa, huynh là thủ hạ của ta, ta nói huynh đi, huynh phải theo ta đi.”

“Cảnh huynh đệ, không được!”

“Huynh đúng hay không vẫn còn nhớ tràng luận võ chưa xong kia hả?”

“Không phải!” Từ Trường Khanh thản nhiên nhìn Cảnh Thiên, kiên trì đáp, “Ta phát hiện ở đây tựa hồ có Ngũ Hành chi Mộc!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện