Mị Cơ chợt phát hiện ra Tố Nương vẫn theo bên mình bỗng nhiên biến mất. Nàng cũng không biết rằng Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh sớm đã lặn xuống đáy sông Minh Thủy, dọc theo con nước một đường bơi đi.
Vừa rồi, chính vào lúc Cảnh Thiên tận lực hô to gọi nhỏ làm cho mọi âm thanh xáo trộn hỗn tạp, Từ Trường Khanh đã nhanh tay huy chưởng đánh văng cửa sổ bên sông. Hai người nhảy ra phía sau khoang thuyền, tìm được mật đạo dưới đáy thuyền hoa, nín thở bơi qua Ma giới.
Tuy rằng kế này lăn qua lăn lại vô cùng phiền phức, nhưng chung quy cũng gạt được Mị Cơ quỷ kế chất chồng.
Cảnh Thiên chìm trong dòng nước lạnh lẽo, cảm giác con tim đập loạn, huyết mạch sục sôi chậm rãi tán đi. Nhưng mà, cảm giác khó chịu hít thở không thông lại theo đó mà đến. Nguyên lai, bọn họ bị cuốn vào mạch nước ngầm, xung quanh chỉ có những hang động tối tăm mù mịt, thân thể hai người không ngừng va đập vào vách đá.
Nếu không phải trong sát na vừa rồi, Từ Trường Khanh kịp thời nhắc hắn một câu “Thai tức pháp” [Phương pháp điều hòa hơi thở – Khanh lớn lên trên núi, không quen thủy tính mà cái gì cũng biết, hoàn mỹ nha~], chỉ sợ rằng cái mạng nhỏ của Cảnh đại gia cũng không giữ được nữa rồi.
Bất quá, tình hình hiện tại của Cảnh Thiên đang vô cùng tồi tệ. Đầu óc hắn sớm đã choáng váng, mà con đường này dường như vĩnh viễn không có điểm dừng, cũng không nhìn ra một tia sáng. Nếu như không thể bơi qua hang đá này, Cảnh Thiên chỉ còn nước noi theo lão tổ tông Gia Cát Khổng Minh của Thục Địa “Xuất xư vị tiệp thân tiên tử”…
Không khí trong phổi Cảnh Thiên đã bắt đầu bị ép chặt, đầu óc một mảnh mơ hồ.
Hắn biết.
Đợi hắn ở phía trước chính là – hít thở không thông, suy kiệt, tử vong!
Tại thời khắc cuối cùng, hắn liều mạng mở mắt, nước sông một mảnh hôn ám, nhưng thân ảnh Từ Trường Khanh lại rõ ràng không gì sánh được lọt vào mâu trung.
Hắn nhớ rõ hòa thượng trong miếu đã từng nói qua, mỗi người trước khi chết đều muốn nhìn một người, chính là người kiếp sau sẽ cùng mình nối tiếp nhân duyên. Như vậy, chính tại thời khắc này, người hắn muốn thấy là Từ Trường Khanh, có phải đồng nghĩa với việc kiếp sau hắn cùng y sẽ lại có dây dưa ân oán?
Đáy lòng Cảnh Thiên dâng lên một tiếng thở dài, sinh cơ đã tuyệt!
Nhưng mà, chính vào lúc này, một cổ không khí thanh tân nương theo hô hấp đạm tĩnh đi vào lá phổi hắn. Mạch nước ngầm bắt đầu xao động, cánh tay Từ Trường Khanh bỗng nhiên phát lực, ôm lấy toàn bộ thân thể vô lực của Cảnh Thiên, Chu Thiên chân khí trong cơ thể y liên miên bất tuyệt truyền vào người hắn, khiến cho chân khí trong người hắn hình thành một cổ sinh khí nhịp nhàng như nước.
Cảm giác khủng bố áp bức hít thở không thông nhất thời biến mất, hô hấp của Cảnh Thiên khôi phục lại bình thường. Hắn tham lam hít vào từng ngụm hô hấp, vô thức ôm chặt lấy thân thể kia, cố gắng tìm lại cảm giác sống nguyên bản nhất.
Từ Trường Khanh hết sức chăm chú vận khí điều tức, cũng không nhận thấy sự khác thường của Cảnh Thiên.
Rốt cuộc, tia sáng cũng lóe lên phía trước.
“Rầm” một tiếng, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thân thể bay lên, hai người cùng lao ra khỏi dòng thủy đạo, trồi lên mặt nước.
Từ Trường Khanh sức cùng lực kiệt bò lên mặt đất, miễn cưỡng mở mắt nhìn xung quanh, màn trời màu lam ẩn hiện vài ánh sao lấp lánh, vô số hoa cỏ không tên đong đưa chập chờn. Bờ sông một hàng liễu rủ, liễu tháng ba mảnh khảnh, ôn nhu như khóe mắt đuôi mày. Trong gió ngập tràn hương hoa, hương cỏ, hơi nước cùng sinh cơ…
Đúng vậy, y và Cảnh Thiên đã về tới nhân giới.
“Cảnh huynh đệ, không bằng chúng ta ở lại chỗ này chờ bọn họ…” Từ Trường Khanh không nói được gì nữa, bởi vì môi Cảnh Thiên đã thô bạo bao phủ đôi môi của y, những giọt nước còn đọng lại trên thân hắn rơi thẳng vào trong tai, cổ, ngực, bụng y…
“Cảnh huynh đệ… đừng…” Y theo phản ứng tự nhiên mà phát lực chế trụ cổ tay đối phương, “Buông tay!”
Thế nhưng hành động tiếp theo của đối phương lại càng thêm lỗ mãng.
“Xoẹt” một tiếng, âm thanh xé vải vang lên, Cảnh Thiên đã xả thượng y của Từ Trường Khanh xuống. Ngoại bào của hai người đều bỏ lại trong thuyền hoa Ma giới, vì vậy cả hai đều chỉ còn trung y, ngón tay Cảnh Thiên linh hoạt giải khai trung y còn sót lại của Từ Trường Khanh, một đường thành công thuận thế đi xuống.
Bị người ở trên áp chế không thể nhúc nhích, cả người Từ Trường Khanh như nhũn ra, loại cảm giác khủng khiếp kinh sợ đã từng trải qua trong quá khứ đang chậm rãi tái hiện, khiến cho đáy lòng y run lên. Vừa rồi để giúp Cảnh Thiên bức ra Âm Dương Hòa Hợp Tán, y đã tiêu hao rất nhiều chân khí, sau lại ương ngạnh chống lại sự lạnh lẽo cùng khó thở trong thạch động dài dưới đáy sông, toàn bộ đan điền giờ không còn một tia khí tức. Hơn nữa, dược lực tàn dư của chung trà “Nhiễu chỉ nhu” vẫn chưa hoàn toàn được bức ra, cả người y mềm nhũn không xuất ra được nửa điểm khí lực, thế nên, cho dù cảm giác được tình hình đang xấu đi, muốn giãy giụa thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Cảnh Thiên, nhưng y lại không sao làm được.
“Cảnh… huynh đệ…”
Hơi thở Cảnh Thiên đã trở nên gấp gáp, khí tức một mảnh hỗn loạn, hai tròng mắt đỏ au, toàn bộ rơi vào đáy mắt Từ Trường Khanh, báo hiệu cho y thấy đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Trên khoang tàu kia, mê dược trong người Cảnh Thiên vẫn chưa triệt để bức ra.
Từ Trường Khanh một mảnh trống rỗng, bên tai nổ vang một tiếng. Từ nhỏ xuất gia thanh tu tại Thục Sơn, cho tới nay y vẫn luôn lãnh tĩnh kiềm chế, kiệm lời ít nộ, nhưng mà hiện tại toàn bộ ý chí của y đều vỡ tung rồi.
“Cảnh huynh đệ… ngươi tỉnh lại…” Y muốn nhắc nhở hắn, chúng ta đã ly khai thuyền hoa, không cần tái diễn trò kia