Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Nhập hí quá sâu


trước sau

Mị Cơ chợt phát hiện ra Tố Nương vẫn theo bên mình bỗng nhiên biến mất. Nàng cũng không biết rằng Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh sớm đã lặn xuống đáy sông Minh Thủy, dọc theo con nước một đường bơi đi.

Vừa rồi, chính vào lúc Cảnh Thiên tận lực hô to gọi nhỏ làm cho mọi âm thanh xáo trộn hỗn tạp, Từ Trường Khanh đã nhanh tay huy chưởng đánh văng cửa sổ bên sông. Hai người nhảy ra phía sau khoang thuyền, tìm được mật đạo dưới đáy thuyền hoa, nín thở bơi qua Ma giới.

Tuy rằng kế này lăn qua lăn lại vô cùng phiền phức, nhưng chung quy cũng gạt được Mị Cơ quỷ kế chất chồng.

Cảnh Thiên chìm trong dòng nước lạnh lẽo, cảm giác con tim đập loạn, huyết mạch sục sôi chậm rãi tán đi. Nhưng mà, cảm giác khó chịu hít thở không thông lại theo đó mà đến. Nguyên lai, bọn họ bị cuốn vào mạch nước ngầm, xung quanh chỉ có những hang động tối tăm mù mịt, thân thể hai người không ngừng va đập vào vách đá.

Nếu không phải trong sát na vừa rồi, Từ Trường Khanh kịp thời nhắc hắn một câu “Thai tức pháp” [Phương pháp điều hòa hơi thở – Khanh lớn lên trên núi, không quen thủy tính mà cái gì cũng biết, hoàn mỹ nha~], chỉ sợ rằng cái mạng nhỏ của Cảnh đại gia cũng không giữ được nữa rồi.

Bất quá, tình hình hiện tại của Cảnh Thiên đang vô cùng tồi tệ. Đầu óc hắn sớm đã choáng váng, mà con đường này dường như vĩnh viễn không có điểm dừng, cũng không nhìn ra một tia sáng. Nếu như không thể bơi qua hang đá này, Cảnh Thiên chỉ còn nước noi theo lão tổ tông Gia Cát Khổng Minh của Thục Địa “Xuất xư vị tiệp thân tiên tử”…

Không khí trong phổi Cảnh Thiên đã bắt đầu bị ép chặt, đầu óc một mảnh mơ hồ.

Hắn biết.

Đợi hắn ở phía trước chính là – hít thở không thông, suy kiệt, tử vong!

Tại thời khắc cuối cùng, hắn liều mạng mở mắt, nước sông một mảnh hôn ám, nhưng thân ảnh Từ Trường Khanh lại rõ ràng không gì sánh được lọt vào mâu trung.

Hắn nhớ rõ hòa thượng trong miếu đã từng nói qua, mỗi người trước khi chết đều muốn nhìn một người, chính là người kiếp sau sẽ cùng mình nối tiếp nhân duyên. Như vậy, chính tại thời khắc này, người hắn muốn thấy là Từ Trường Khanh, có phải đồng nghĩa với việc kiếp sau hắn cùng y sẽ lại có dây dưa ân oán?

Đáy lòng Cảnh Thiên dâng lên một tiếng thở dài, sinh cơ đã tuyệt!

Nhưng mà, chính vào lúc này, một cổ không khí thanh tân nương theo hô hấp đạm tĩnh đi vào lá phổi hắn. Mạch nước ngầm bắt đầu xao động, cánh tay Từ Trường Khanh bỗng nhiên phát lực, ôm lấy toàn bộ thân thể vô lực của Cảnh Thiên, Chu Thiên chân khí trong cơ thể y liên miên bất tuyệt truyền vào người hắn, khiến cho chân khí trong người hắn hình thành một cổ sinh khí nhịp nhàng như nước.

Cảm giác khủng bố áp bức hít thở không thông nhất thời biến mất, hô hấp của Cảnh Thiên khôi phục lại bình thường. Hắn tham lam hít vào từng ngụm hô hấp, vô thức ôm chặt lấy thân thể kia, cố gắng tìm lại cảm giác sống nguyên bản nhất.

Từ Trường Khanh hết sức chăm chú vận khí điều tức, cũng không nhận thấy sự khác thường của Cảnh Thiên.

Rốt cuộc, tia sáng cũng lóe lên phía trước.

“Rầm” một tiếng, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thân thể bay lên, hai người cùng lao ra khỏi dòng thủy đạo, trồi lên mặt nước.

Từ Trường Khanh sức cùng lực kiệt bò lên mặt đất, miễn cưỡng mở mắt nhìn xung quanh, màn trời màu lam ẩn hiện vài ánh sao lấp lánh, vô số hoa cỏ không tên đong đưa chập chờn. Bờ sông một hàng liễu rủ, liễu tháng ba mảnh khảnh, ôn nhu như khóe mắt đuôi mày. Trong gió ngập tràn hương hoa, hương cỏ, hơi nước cùng sinh cơ…

Đúng vậy, y và Cảnh Thiên đã về tới nhân giới.

“Cảnh huynh đệ, không bằng chúng ta ở lại chỗ này chờ bọn họ…” Từ Trường Khanh không nói được gì nữa, bởi vì môi Cảnh Thiên đã thô bạo bao phủ đôi môi của y, những giọt nước còn đọng lại trên thân hắn rơi thẳng vào trong tai, cổ, ngực, bụng y…

“Cảnh huynh đệ… đừng…” Y theo phản ứng tự nhiên mà phát lực chế trụ cổ tay đối phương, “Buông tay!”

Thế nhưng hành động tiếp theo của đối phương lại càng thêm lỗ mãng.

“Xoẹt” một tiếng, âm thanh xé vải vang lên, Cảnh Thiên đã xả thượng y của Từ Trường Khanh xuống. Ngoại bào của hai người đều bỏ lại trong thuyền hoa Ma giới, vì vậy cả hai đều chỉ còn trung y, ngón tay Cảnh Thiên linh hoạt giải khai trung y còn sót lại của Từ Trường Khanh, một đường thành công thuận thế đi xuống.

Bị người ở trên áp chế không thể nhúc nhích, cả người Từ Trường Khanh như nhũn ra, loại cảm giác khủng khiếp kinh sợ đã từng trải qua trong quá khứ đang chậm rãi tái hiện, khiến cho đáy lòng y run lên. Vừa rồi để giúp Cảnh Thiên bức ra Âm Dương Hòa Hợp Tán, y đã tiêu hao rất nhiều chân khí, sau lại ương ngạnh chống lại sự lạnh lẽo cùng khó thở trong thạch động dài dưới đáy sông, toàn bộ đan điền giờ không còn một tia khí tức. Hơn nữa, dược lực tàn dư của chung trà “Nhiễu chỉ nhu” vẫn chưa hoàn toàn được bức ra, cả người y mềm nhũn không xuất ra được nửa điểm khí lực, thế nên, cho dù cảm giác được tình hình đang xấu đi, muốn giãy giụa thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Cảnh Thiên, nhưng y lại không sao làm được.

“Cảnh… huynh đệ…”

Hơi thở Cảnh Thiên đã trở nên gấp gáp, khí tức một mảnh hỗn loạn, hai tròng mắt đỏ au, toàn bộ rơi vào đáy mắt Từ Trường Khanh, báo hiệu cho y thấy đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trên khoang tàu kia, mê dược trong người Cảnh Thiên vẫn chưa triệt để bức ra.

Từ Trường Khanh một mảnh trống rỗng, bên tai nổ vang một tiếng. Từ nhỏ xuất gia thanh tu tại Thục Sơn, cho tới nay y vẫn luôn lãnh tĩnh kiềm chế, kiệm lời ít nộ, nhưng mà hiện tại toàn bộ ý chí của y đều vỡ tung rồi.

“Cảnh huynh đệ… ngươi tỉnh lại…” Y muốn nhắc nhở hắn, chúng ta đã ly khai thuyền hoa, không cần tái diễn trò kia

cho Mị Cơ xem nữa.

Thế nhưng, hạnh phúc vốn dĩ là một thứ thuốc phiện, Cảnh Thiên đã cảm nhận được loại tư vị này, làm sao có thể dễ dàng buông tay? Dục vọng của con người một khi đã đốt lên, liền bùng cháy như dã hỏa, mãnh liệt dâng trào, cháy sạch xung quanh Cảnh Thiên thành một mảnh huyết hồng.

Hắn điên cuồng xả xuống vạt áo dưới hạ thân Từ Trường Khanh, điên cuồng cắn từng thốn da thịt trên thân thể y, như muốn khắc lên đó ấn ký sở hữu mang hai chữ ‘Cảnh Thiên’. Từng vết gặm đỏ ửng, từng vết cấu tím ngắt, một điểm lại một điểm, một tấc lại một tấc, dần dần trườn xuống bên dưới, xương quai xanh, ngực, bụng…

Dưới ánh trăng mênh mông, hai người da thịt trần trụi áp dính chặt chẽ, phảng phất từ thời Bàn Cổ khai thiên đã xác định phải tan chảy khảm hợp cùng một chỗ. Hai bên thái dương Cảnh Thiên mồ hôi liên tục chảy ra, bụng dưới một luồng hỏa khí vô biên liên tục bùng lên thiêu đốt, từ lâu hắn đã lâm vào trạng thái điên cuồng, chỉ nghĩ làm sao cướp được từ người dưới thân thật nhiều thật nhiều sung sướng cùng khoái cảm.

Môi lưỡi nóng rực, dây dưa truy đuổi.

Ánh trăng dải xuống vạn đạo thanh huy, chiếu vào hai bóng người si mê quấn quít.

Ngân hà lộng lẫy.

Nhãn thần Cảnh Thiên có chút thay đổi, càng ngày càng nóng cháy huyết hồng.

Nhãn thần Từ Trường Khanh cũng thay đổi, con ngươi thâm sắc hàn lãnh theo từng động tác của Cảnh Thiên mà rơi xuống đáy vực sâu.

Một trận cấm kỵ bất luân chi luyến, chịu đủ tam sinh tam thế dày vò, ký ức si tình áp chế ngàn năm, một ngày bung ra, liền có thể khiến họ rơi vào trầm luân muôn kiếp.

Từ Trường Khanh thần sắc u ám, tâm tư tan ra như sóng vỗ bờ, thiên địa trước mắt hoàn toàn sụp đổ. Trăng đã quá trời, ngay trong khoảnh khắc một giọt nước trong suốt trườn ra từ khóe mắt Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên đình chỉ động tác điên cuồng. Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt bi thương tuyệt vọng của người dưới thân, thân thể khô nóng nhất thời trở nên băng lãnh.

Giờ khắc này Cảnh Thiên.

Hứng thú.

Rã rời.

Chỉ còn lại một âm thanh duy nhất vang vọng trong đầu: “Cảnh Thiên! Ngươi đang làm gì? Ngươi cùng Ngưu Ma Vương có gì khác nhau? Ngươi điên rồi…”

“Ầm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Cảnh Thiên không chút do dự lao thẳng xuống dưới sông, lần thứ hai chìm vào đáy nước.

Từ Trường Khanh không nói gì, vạt áo tán loạn bừa bãi dưới trăng, con ngươi sâu thẳm đã mất đi tinh anh mẫn tiệp, chỉ còn lại một ánh mắt mờ mịt vô hồn ngưỡng vọng trời đêm.

Say sưa triền miên.

Tỉnh dậy trầm luân.

Sao lại thành ra thế này?

Tiền sinh định trước.

Tình cảm của y đã tan ra, vỡ vụn. Đêm nay, tất cả đều vỡ vụn!

Chẳng biết qua bao lâu, khi Từ Trường Khanh cho rằng Cảnh Thiên đã chết đuối rồi, ngay cả Cảnh Thiên cũng cảm giác như một thế kỷ dằng dặc trôi qua, “ầm” một tiếng, Cảnh Thiên lần thứ hai trồi lên mặt nước.

Lúc này, Từ Trường Khanh đã ngồi dậy, tựa vào một gốc cây đại thụ, trầm mặc thật lâu không nói, vừa rồi trong lúc giãy dụa, xiêm y của y đã bị xé mở tán loạn. Thấy Cảnh Thiên, y cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Mang đến một kiện y phục!”

Những lời này không phải thỉnh cầu, mà là một mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt.

Cảnh Thiên ngẩn ra.

Từ Trường Khanh chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói với hắn, cho tới nay y vẫn cẩn thận sắm vai “Từ thủ hạ”, song phương không biết mệt phi thường nhập vai.

Nhưng mà tối nay, kỳ tư diệu tưởng điên cuồng này đã triệt để phá hủy tất cả, buộc bọn họ phải nhìn thẳng vào sự thực, đâu đó trong bóng tối luôn có một mặt nguyên thủy nhất, chân thực nhất đang tồn tại.

Một lúc sau, Cảnh Thiên cầm trong tay một kiện xiêm y màu xám về tới bờ sông.

“Cảm tạ!”

“Đậu… Từ Trường Khanh… chuyện đêm nay… ta….” Cảnh Thiên do dự một lúc lâu, không biết nên giải thích thất thố kia thế nào.

Nhưng hắn không cần phải giải thích gì nữa. Từ Trường Khanh vẫn thanh tĩnh như ngày thường, y xoay người sang chỗ khác, mặt vô biểu tình, nhàn nhạt đáp lại: “Không cần giải thích, chúng ta tối nay chỉ là nhập hí quá sâu!”

“Phải! Phải! Chúng ta chỉ là giả biến thành thật, nhập hí quá sâu! Nhập hí quá sâu!”

Trong rừng rậm, đám sương nhàn nhạt thổi qua, dần dần bao phủ toàn bộ rừng cây.

Tuy rằng trên đầu ngón tay không còn lưu lại da thịt ôn nhu của đối phương, nhưng mà, mới vừa rồi phát sinh tất cả, đều là vô cùng chân thực.

Tất cả theo gió biến mất vào sương đêm.

Phù hoa vạn thiên.

Nhất thời. Mãi mãi.

Từ Trường Khanh đeo Kiến Ngôn kiếm lên lưng, trở người nghiêm mặt nói: “Ta đã ước định hội ngộ Tiểu Phỉ và Tố Nương ở chân núi, chúng ta đi đến đó xem!”

“Tiểu Phỉ là ai?”

“Là một con mèo yêu.”

“Lẽ nào tại thuyền hoa vừa rồi, huynh dựng lên một màn kịch cho Mị Cơ xem, chính là để phối hợp với con bàn miêu đó đưa Tố Nương thuận lợi trốn đi…”

“Không, còn có Ngũ Hành chi Mộc. Để giúp Tiểu Phỉ mang theo Tiểu Mộc, Tố Nương cùng thân nhân của nàng ly khai nơi này, chúng ta cần phải kéo dài thời gian…”

Cảnh Thiên kinh ngạc nói, “Huynh đã tìm được Ngũ Hành chi Mộc? Là ai?”

“Ta chưa thể tùy tiện xác định…” Lần này đến phiên Từ Trường Khanh hơi nhíu mày, do dự nói, “Thế nhưng, khúc gỗ bên cạnh Tiểu Phỉ có vẻ quy tụ linh khí của Ngũ Hành chi Mộc.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện